Hắn đi hai bước, đi tới hố sâu, quan sát con rối gỗ kia.
Lại là đạo cụ tương tự như búp bê chết thay sao?
Giờ này khắc này cuối cùng hắn cũng hiểu được, trước khi chết, Lục Tử Minh hô to một trăm vạn là có ý gì.
Lấy trình độ tham tiền của đối phương, một trăm vạn này khẳng định là tiêu phí mua rối gỗ.
Nhưng Phương Hưu cũng không quá để ý, vừa tới Táng Địa ngày đầu tiên đã có thể đánh bại cường giả ngũ giai, qua vài ngày nữa, đám cường giả ngũ giai lại càng không cần để ở trong mắt.
Phải biết rằng, hôm nay có thể nói là ngày hắn yếu nhất khi ở Táng Địa.
"Ta đi giết Vi Tâm!"
Lục Tử Minh chạy mất khiến lửa giận đầy bụng Dương Minh không có chỗ phát tiết, đành phải trút xuống người Vi Tâm.
Lúc này Vi Tâm thấy lão đại nhà mình chạy, cũng đã sớm muốn chạy, nhưng ngoại trừ thân thể cương thi ra, hắn ta không có bất kỳ năng lực đặc biệt nào.
Dưới sự vây công của đóng băng, mấy vạn binh lính, cùng với mấy vị nhân vật trò chơi, hắn ta căn bản không chỗ có thể trốn.
Vi Tâm nhìn thấy Dương Minh thân hóa kim quang vọt về phía mình, nhất thời sợ tới mức mất hồn mất vía, hắn ta biết nếu mình không đi được nữa, thì thật sự chết chắc rồi.
Dù sao mình cũng là một người nghèo, không mua nổi rối gỗ chết thay.
Hắn ta quét mắt một vòng, cuối cùng đem ánh mắt tập trung vào người nữ tử xích chó, mắt lộ ra hung quang.
Sau đó, chỉ thấy Vi Tâm cắn răng, cứng rắn chống đỡ vô số công kích, liều mạng đánh về phía nữ tử xích chó, túm lấy xích chó, kéo nữ tử lên.
"Đừng tới đây!" Hắn ta gào thét như thú bị nhốt, trên ngón tay cứng ngắc xanh mét có năm cái móng tay giống như gai đen, nắm chặt lấy cổ cô gái.
Móng tay giống như gai đen vô cùng sắc bén, đâm thủng da ở cổ nữ tử, máu tươi đỏ sẫm không ngừng chảy ra, bị Vi Tâm hút vào trong cơ thể.
Đám người Dương Minh giận dữ, nhưng ném chuột vỡ bình, họ nhìn Vi Tâm, trong lúc nhất thời không dám tiến lên.
"Các ngươi ai dám tiến lên một bước, ta lập tức lấy mạng của nàng ta! Không phải các ngươi thiện tâm lắm sao? Chắc hẳn sẽ không trơ mắt nhìn nữ nhân đáng thương này chết đi chứ?"
"Súc sinh! Mau thả nàng ta ra!" Dương Minh giận không kìm được hô to.
Vi Tâm tàn nhẫn cười: "Có thể, chỉ cần các ngươi thả ta, ta có thể cam đoan không giết nàng ta, dù sao nàng ta chính là công cụ kiếm tiền của bọn ta, không đến vạn bất đắc dĩ..."
Lời của hắn ta còn chưa nói xong, cả người trong nháy mắt khẩn trương hẳn lên.
Bởi vì Phương Hưu đang trực tiếp đi tới chỗ hắn ta.
Bộp bộp bộp...
Tiếng bước chân không nhẹ không nặng vang lên.
Vi Tâm lo lắng.
"Ngươi... Ngươi đừng tới đây! Nếu ngươi dám tới gần một bước, ta lập tức giết nàng ta!"
Phương Hưu thần sắc bình tĩnh, bước chân không ngừng.
"Ngươi là cái thá gì? Cũng xứng uy hiếp ta?"
Vi Tâm bị chọc giận, móng tay màu đen lần nữa xâm nhập vào sâu thêm vài phần, thậm chí chạm vào xương cốt.
"Hưu ca!" Hai mắt Dương Minh đỏ ngầu, tựa hồ muốn khuyên Phương Hưu đừng tiến lên nữa.
Lạc Thanh Tâm giữ chặt Dương Minh, ánh mắt nặng nề lắc đầu: "Có lẽ... đối với nàng ta mà nói, cái chết cũng là một loại giải thoát.
Dương Minh nắm chặt hai tay, trong mắt tơ máu dày đặc, gân xanh trên mặt nổi lên, gần như sắp cắn nát răng.
"Ngươi lại đi về phía trước một bước, ta lập tức giết…"
Lời uy hiếp của Vi Tâm còn chưa nói xong, Phương Hưu trực tiếp giơ tay lên, dao phẫu thuật trong tay hóa thành một đạo ánh bạc bắn nhanh ra.
Mà dao phẫu thuật rơi xuống nữ tử xích chó.
Xoạt!
Một đao đâm vào tim, thân thể nữ tử xích chó trong nháy mắt cứng đờ, rồi lập tức mềm nhũn.
Đột ngột như thế, không chỉ Vi Tâm sợ ngây người mà mọi người cũng kinh hãi.
Không ai nghĩ tới, Phương Hưu một lời không hợp là trực tiếp giết người.
Vi Tâm cũng không nghĩ tới, Phương Hưu lại tàn nhẫn đến mứcnày, ngươi lấy con tin uy hiếp sao? Vậy thì ta sẽ giết con tin.
Thấy nữ tử xích chó chết đi, Vi Tâm không nói hai lời, trực tiếp ném thi thể xuống quay đầu bỏ chạy.
Nhưng mà hắn chỉ là một vị tứ giai, làm sao có thể chạy thoát.
"Hưu ca ngươi!" Lúc này vẻ mặt Dương Minh vô cùng phức tạp, bi thương, phẫn nộ, khó hiểu vân vân hỗn hợp cùng một chỗ.
Tuy rằng lý trí nói cho hắn ta biết, nữ tử chết đi là giải pháp tốt nhất, dù sao sống như cái xác không hồn, không bằng chết đi.
Nhưng Phương Hưu lạnh lùng vô tình lại làm cho hắn ta khó có thể tiếp nhận.
Đúng lúc này, Phương Hưu bình tĩnh đi tới bên cạnh nữ tử xích chó, nhìn nữ tử sắp tắt thở, hắn vươn tay ra.
"Hấp thu thống khổ."
Sau một khắc, năng lực hấp thu thống khổ phát động, thống khổ trên người nữ tử như thủy triều tuôn ra, ngay cả thương thế của nàng ta cũng chậm rãi phục hồi như cũ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt Dương Minh lóe lên niềm vui bước nhanh tới.