Một cảnh tượng không thể tin nổi xuất hiện, chỉ thấy bầu trời lập tức nhuộm đỏ, mặt đất liên tục nứt toác, tạo thành những vết nứt như mạng nhện, không khí xung quanh như nước sôi, hàng chục bóng đen khổng lồ che kín bầu trời dần hiện ra dưới chân mọi người.
Tựa như từng ngọn núi mọc lên từ mặt đất.
Những ngọn núi ấy đều là những ngọn núi thịt được tạo thành từ đám thịt đen thui, chúng cao ngút trời, thịt máu nhúc nhích, bên trong có vô số rắn rết quỷ dị bò lổm ngổm, trên đỉnh núi là từng cái đầu khổng lồ đang thối rữa.
Khí tức kinh hoàng đủ để nghiền nát linh hồn tràn ngập khắp nơi, những lời thì thầm quỷ dị không thể tả, hỗn loạn và khó hiểu vang lên khắp nơi, tạo thành một bức tranh kinh dị mạnh mẽ, đối lập rõ rệt với đội Thiên Thần thánh khiết như thiên sứ.
Nếu để người ngoài không biết nhìn thấy, còn tưởng rằng là Satan đang tấn công căn cứ của Thượng Đế.
Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Bàn Tử lại hét lớn: “Thao Thiết lại giáng thế!”
Lần này, hắn ta trực tiếp rút cạn linh lực trong cơ thể, triệu hồi thêm hàng chục con Thao Thiết nữa.
Bàn Tử hiểu rõ vai trò của mình trong trận chiến cấp cao, một là làm phương tiện di chuyển, hai là vận chuyển Thao Thiết, bây giờ hai nhiệm vụ đã hoàn thành, dĩ nhiên không cần giữ lại linh lực làm gì.
Triệu hồi xong Thao Thiết, Bàn Tử rất biết tự lượng sức mình, cùng Tiêu Sở Hạ trốn ra xa, tránh bị liên lụy.
Tiêu Sở Hạ cũng rất biết tự lượng sức mình, không thể tham gia thì không cố làm gì.
Nhưng Dương Minh cùng là tứ giai lại khác, người tuy yếu nhưng gan lại lớn, dù tấn công không thể gây thương tổn cho lục giai cường giả, nhưng vẫn không ngừng công kích bằng miệng lưỡi.
“Hahaha... còn khoe khoang nữa đi! Giờ thì to mồm nói cho ta nghe, rốt cuộc ai đông người hơn!”
Khuôn mặt vốn đã đen của Thượng Đế giờ càng đen hơn, hắn ta không nói một lời, tập trung đối phó với sự phối hợp của Vô Vi và Không Kiến.
Những người khác thì giao chiến với đội Thiên Thần, trận chiến rơi vào tình thế hỗn loạn cực độ.
Dù Thao Thiết rất kinh khủng, nhưng đội Thiên Thần bị tẩy não chỉ biết nghe lệnh Thượng Đế, không hề sợ hãi Thao Thiết, dù không lâu sau đã có thương vong lớn, họ vẫn không thay đổi sắc mặt, không chút sợ hãi tiến hành tấn công tự sát.
Đột nhiên, Phương Hưu ra tay, thật ra đối phó với những kẻ yếu không cần hắn ra tay, chỉ cần Phương Mạc Ly và những người khác là đủ.
Nhưng, nhiều linh lực trắng ngời như vậy bày ra trước mắt, sao có thể không thôn phệ?
“Lĩnh vực mở ra. Vô Gian Địa Ngục!”
Ầm!
Đau khổ linh tính từ hắn bùng lên, hắc hỏa vô tận bốc cháy, hóa thành mặt nạ nguyên thủy và đôi cánh hắc hỏa, mái tóc bạc như thác, mắt phải rực sáng ánh huyết quang.
Ngay sau đó, trời đất đảo lộn, hư không vặn vẹo.
Trên bầu trời, một vầng trăng máu từ từ mọc lên, trong ánh trăng máu có một khe hở đen ngòm, như một đôi mắt khép kín.
Dưới ánh trăng máu, hắc hỏa vô tận thiêu đốt mặt đất, lan tràn điên cuồng, trong hắc hỏa vô tận ấy, một bóng dáng địa ngục kinh khủng vươn lên từ mặt đất.
Bên trong có hàng tỷ bóng ma đang gào thét vô thanh, cũng có vô số hình cụ trải khắp nơi, còn có núi đao biển lửa, dây treo bạc, cối xay thịt máu, cầu hồn linh, núi thây biển máu...
Đội Thiên Thần từ bốn phương tám hướng xông đến vừa vào đến Vô Gian Địa Ngục, lập tức bị vô số dây treo bạc quấn chặt cổ, kèm theo ngọn hắc hỏa kinh hoàng lan tỏa, thiêu đốt thân thể và linh hồn của họ.
Phương Hưu ngồi trên ngai xương trắng sâu trong Vô Gian Địa Ngục, nhắm mắt thưởng thức đau khổ linh tính ngon lành liên tục tràn ra xung quanh, sau lưng hắn, vô số bóng dáng quỷ thần ẩn hiện lay động.
Trong lúc hưởng thụ, hắn không quên ra lệnh cho Vô Vi và Không Kiến: “Để lại mạng sống.”
“Là, tổng đội trưởng!” x2.
Hắn đương nhiên đang chờ để thưởng thức mùi vị mỹ diệu của linh tính từ một lục giai cường giả, biết đâu, hôm nay có thể đột phá ngũ giai một cách chóng vánh?
Thượng Đế da đen càng thêm phẫn nộ, thái độ của những kẻ này rõ ràng coi hắn ta như miếng thịt trên thớt.
“Thượng Đế chi trượng!”
Hắn ta gầm lên một tiếng, đôi tay đen nhánh giơ lên cao, ầm ầm!
Chỉ thấy trong hư không, một đạo thánh quang từ trên trời giáng xuống, tựa như khai thiên tích địa, lực áp sơn hà, khiến không gian đó trở nên hỗn loạn.
Thánh quang rơi vào tay Thượng Đế da đen, hóa thành một cây quyền trượng thánh quang, hình dạng kiên định, như thể tay cầm lôi đình.
Hắn ta mạnh mẽ vung lên, đỉnh Thượng Đế chi trượng lập tức phát ra một luồng sáng chói lóa, một tia thánh quang sáng rực như sợi chỉ bay ra, mảnh như sợi tóc, rõ ràng đã được luyện tới cực điểm, bất kỳ ai dám nhìn thẳng vào tia thánh quang này đều sẽ bị ánh sáng chói lòa làm bỏng đôi mắt.
Một chiêu này vừa xuất ra, sắc mặt của Vô Vi và Không Kiến lập tức thay đổi.
“Tín ngưỡng chi lực thật đậm đặc, xem ra lão đạo cũng không thể giữ lại tay được, kiếm đến!”