Lúc này đang ở trạng thái hư ảo nên không bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng.
Khi thánh quang kết tinh nhập thể, ầm!
Ngay lập tức tất cả sự thật về trời đất và vũ trụ tràn vào ý thức của Phương Hưu.
Trong chớp mắt hắn sững người, như bị thánh quang vô hạn bao phủ, bên trong thánh quang trắng tinh này ẩn chứa những dây leo mảnh như tơ máu, giống như con trùng đang bò trong máu, thần thánh mà quỷ quái, cấm kỵ mà mơ hồ.
Cảm giác này giống với cảm giác lần trước hắn thao túng Thao Thiết, nhưng mãnh liệt hơn.
Trong chớp mắt, hắn nghe thấy bài hát cầu nguyện của 100 triệu tín đồ đang cầu nguyện, cũng nhìn thấy thiên sứ đang ở trên chín tầng mây, thánh quang chiếu xuống, tẩy rửa tất cả tội ác của thế gian.
Thẩm chí hắn còn mơ hồ cảm nhận được một loại bản chất nào đó, huyền bí kì diệu, thứ gì đó có liên quan tới thế giới vật chất, nhưng khi hắn muốn hiểu rõ thì...
Bùm!
Âm thanh nổ tung như tiếng pháo hoa vang lên, Phương Hưu nổ tung.
Chết vì lấy cơ thể của phàm nhân để tìm hiểu bí mật về quyền lực của thần.
Vị cách của thánh quang kết tinh quá cao, hắn không thể nào nhận nổi.
Trong tổng bộ, trước khi xuất phát đến phía tây, Phương Hưu ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt và tiêu hóa những thông tin bên trong thần cách, nhưng đáng tiếc, hắn không thu hoạch được gì.
Hai bên chênh lệch quá nhiều, loài vượn sẽ không bao giờ đọc hiểu sách của loài người.
Nhưng Phương Hưu cũng không từ bỏ, trước đó hắn đã có kinh nghiệm thao túng Thao Thiết thành công, tuy không hiểu được những bí ẩn bên trong đó nhưng có thể chết nhiều lần để tìm hiểu cho đến khi nó trở thành của mình.
Cũng giống như vượn không thể đọc hiểu sách của con người nhưng nếu đọc hết từng chữ trong đó, ít nhất có thể “trông bầu vẽ gáo”.
Bây giờ hắn cũng muốn làm như vậy, khó lắm mới có được cơ hội tìm hiểu bí mật của quỷ thần, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua.
“Xuất phát, đến phía tây!” Phương Hưu bình tĩnh đứng dậy, ra lệnh cho đám người lại lên đường như lần trước.
Vì để thu được năng lực của thiên sứ, hắn lại chết 100 lần nữa cũng được!
Một lần nữa, sau khi đẩy Thượng Đế da đen vào không gian tiết điểm, Phương Hưu dẫn mọi người vào không gian tiết điểm tiến hành đại sát.
Trải qua lần trước khi hồi quy, hắn đã biết, các tín đồ cuồng tín trong không gian tiết điểm đều là dinh dưỡng để thiên sứ chi tử giáng lâm, muốn đẩy nhanh thiên sứ chi tử giáng lâm thì phải giết sạch mọi người.
Cái chết đối với tín đồ cuồng tín là sự thành toàn tốt nhất, dù sao những người này cũng không thể đợi đến ba mươi tuổi, thậm chí không thể đợi một giây, họ khát khao hiến dâng tất cả cho thiên sứ chi tử.
Có khi họ còn cảm ơn hắn cũng không chừng.
Khi các tín đồ cuồng tín trong Thánh Thành chết đi, xác họ hóa thành chất lỏng đủ màu sắc, chảy vào lòng đất, tràn về phía nhà thờ lớn nhất.
Không lâu sau, thiên sứ chi tử giáng lâm.
Cùng một hiệu ứng xuất hiện.
Ầm!
Tiếng thánh ca hùng vĩ và kỳ quái vang khắp trời đất, bầu trời đen trắng đột ngột biến thành màu máu, một vầng trăng tròn khổng lồ và kỳ lạ từ từ mọc lên, yên tĩnh, sâu thẳm, đầy điềm gở.
“Quá đáng sợ, ta có chứng sợ vật thể lớn!” Bàn Tử lại hét lên.
“Ngươi có chứng sợ vật thể lớn? Vậy sau này đừng tắm cùng ta, ta sợ ngươi phát bệnh.” Triệu Hạo nói.
Các tín đồ cuồng tín còn lại bắt đầu điên cuồng ca ngợi thiên sứ chi tử.
Trong tiếng ca ngợi điên cuồng, vầng trăng trên trời đột ngột mở mắt, như một quái vật to lớn bằng hành tinh đang nhìn xuống trần gian.
“Phương tổng đội trưởng, bây giờ phải làm sao? Thiên sứ chi tử này cho ta cảm giác còn mạnh hơn cả thất giai cấm quỷ.” Vô Vi lão đạo hoảng loạn nói.
“Không sao, lát nữa ta sẽ để cha hắn ta giải quyết hắn ta.” Phương Hưu bình tĩnh nói.
“Cha hắn ta?”
Vô Vi lão đạo hơi sững sờ, nhất thời không hiểu ý.
Lúc này, giọng của Thượng Đế da đen đột nhiên vang lên.
“Phương Hưu! Vì ngươi, ta buộc phải để thiên sứ chi tử giáng lâm trong trạng thái chưa hoàn chỉnh, ngươi có biết tội không!”
Đối diện với chất vấn của Thượng Đế da đen, Phương Hưu chỉ bình tĩnh trả lời: “Ngươi tín ngưỡng thiên sứ, nhưng ngươi đã từng thấy thiên sứ thật sự chưa?”
Thượng Đế da đen ban đầu đầy phẫn nộ, khi nghe nói về tín ngưỡng, cũng không khỏi lóe lên một tia thành kính: “Thiên sứ, một tồn tại tối cao như vậy, sao ta có thể tùy tiện thấy được.”
Phương Hưu gật đầu: “Rất nhanh ngươi sẽ thấy thôi.”
“Ngươi nói gì! Chẳng lẽ ngươi muốn báng bổ thiên sứ! Ta tuyệt đối không cho phép!” Thượng Đế da đen lại gào thét, rõ ràng hắn ta đã hiểu sai ý, nghĩ rằng Phương Hưu muốn tạo ra một thiên sứ giả.
Tuy nhiên, Vô Vi và Không Kiến bên cạnh bắt đầu run rẩy.
“Chính là cảm giác này!”
“Lại... lại đến rồi!”
Hai người kinh hãi nhìn Phương Hưu.
“Phương tổng đội trưởng, ngài không định lại hủy diệt thế giới chứ?!”