Ở đây, chỉ cần có tiền, ngươi có thể mua được nhiều nguyên liệu quý hiếm, như linh tệ, linh hương, thậm chí là quỷ khí.
Không chỉ mua bán, nơi này còn tiếp nhận giao dịch thông tin đa dạng, từ thông tin quỷ dị, thông tin cá nhân của ngự linh sư, cho đến thuê sát thủ.
Phương Hưu mở cửa lớn của quán rượu Hoa Hồng Đen, bước vào từng bước thong thả.
Hắn biết được tin tức về khu chợ đen này từ Lâm Tử Dương.
Sự xuất hiện của hắn không hề gây chú ý giữa đám khách, nhưng hắn cảm nhận được, ánh mắt tò mò đang lén lút nhìn theo từ bốn phía.
Lúc này, cả người Phương Hưu ẩn mình dưới chiếc mũ trùm đầu màu đen rộng lớn, hắn cúi đầu, khuôn mặt bị bóng tối che khuất, không thể nhìn rõ.
Hắn tiến đến quầy bar, nơi một nam tử trẻ tuổi ăn mặc như một người phục vụ đang chăm chú lau chén.
“Chào mừng đến với quán rượu Hoa Hồng Đen, quý khách muốn gọi gì?” Người phục vụ hỏi với nụ cười thân thiện.
“Hai mươi tư cánh hoa hồng đen.” Dưới mũ trùm đen, giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu truyền đến.
Người phục vụ lập tức nghiêm mặt, trầm ngâm nói: “Thành thật xin lỗi quý khách, ở chỗ chúng ta không có loại rượu này.”
Phương Hưu lắc đầu: “Cái ta muốn không phải rượu, mà là hoa.”
Thái độ của người phục vụ lập tức trở nên cung kính: “Mời quý khách đi theo ta.”
Nói xong, người phục vụ liền dẫn Phương Hưu đến một gian phòng sau quầy bar. Có một cánh cửa có mật mã ở đó, sau khi người phục vụ nhấn vân tay, cửa mật mã ầm ầm hé mở, một hành lang dài lộ ra.
Hành lang rất tối, chỉ lờ mờ thấy rõ được đường dưới chân.
“Quý khách mời vào, bên trong sẽ có người tiếp đón ngài.”
Phương Hưu gật đầu, lập tức đi vào trong đó, cửa mật mã ngay lập tức đóng kín.
Chờ cho đến khi hắn đi đến cuối hành lang, ngay ngã rẽ nhìn thấy một cái thang máy, có hai người toàn thân mặc đồ đen đang đứng cạnh thang máy, dáng người rất cường tráng.
Bên hông hai người đàn ông căng phồng, dễ nhận thấy họ đang giấu vũ khí trong người.
“Mời quý khách xuất trình thẻ hội viên.”
Phương Hưu trực tiếp lấy ra thẻ hội viên của Lâm Tử Dương.
Loại thẻ hội viên này không được ghi tên, cho nên hắn rất yên tâm khi lấy ra.
Quán bar Hoa Hồng Đen rất coi trọng việc bảo mật thông tin khách hàng, bọn hắn chỉ cấp thẻ hội viên cho những người có tư cách, không bao giờ để khách hàng đăng ký bắt buộc.
Theo Lâm Tử Dương nói, thế lực phía sau quán bar Hoa Hồng Đen rất mạnh, nhiều khả năng không phải là lực lượng địa phương, rất nhiều thành phố khác đều có chi nhánh.
Hai người kia kiểm tra thẻ hội viên xong, sau khi xác nhận không có sai sót mới nói: “Quý khách, bước vào thị trường giao dịch đòi hỏi phải kiểm tra theo thông lệ, cấm tuyệt đối xảy ra xung đột bên trong, xin ngài thứ lỗi.”
Phương Hưu gật đầu, để cho hai hắn ta cầm dụng cụ tuỳ ý kiểm tra.
Tất nhiên, họ chỉ kiểm tra vũ khí nóng, bom và những thứ tương tự, những thứ khác thuộc về ngự linh sư, bọn hắn tuyệt nhiên không dám động vào.
Sau khi kiểm tra xong, Phương Hưu thành công bước vào thang máy, thang máy bắt đầu đi xuống.
Rất hiển nhiên, thị trường giao dịch ngầm giống hệt với cục điều tra, tất cả đều được xây dựng dưới lòng đất.
Lúc thang máy mở ra, Phương Hưu bước vào đại sảnh của sàn giao dịch, người bên trong không nhiều, chỉ lẻ tẻ mười mấy người, nhưng nơi này lại rất rộng lớn, ước chừng lớn bằng một sân bóng đá.
Đây chỉ mới là đại sảnh, không tính những căn phòng đơn khác.
Mà trong mười mấy người kia, ngoại trừ số ít người không có ngụy trang bên ngoài, những người đều ngụy trang dù ít hay nhiều, thậm chí có người còn đeo cả mặt nạ Đại Thánh.
Phương Hưu không hề ngạc nhiên, số lượng ngự linh sư vốn rất ít, tính cả thành phố Lục Đằng cũng không đến trăm người.
Thị trường giao dịch lúc này có hơn mười người, đủ để chứng minh thực lực nơi này.
Phương Hưu vừa đi được hai bước, rất nhanh, một một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, mặc trang phục lụa đen chuyên nghiệp bước tới.
Trên mặt mang theo nụ cười cung kính nhưng lại không mất đi vẻ đẹp: “Kính chào quý khách, ta có thể giúp gì cho ngài.”
“Ta muốn giết người.” Phương Hưu bình tĩnh nói.
Sắc mặt cô gái không thay đổi, dường như không hề ngạc nhiên trước lời nói của Phương Hưu. Ngược lại, nàng tiếp tục mỉm cười nói: “Xin mời quý khách đi lối này.”
Sau đó, Phương Hưu được đưa đến một căn phòng khách bí mật, cô gái sau khi rót trà xong liền rời đi.
Một người mặc âu phục, trên mặt đeo mặt nạ chạm rỗng màu bạc tinh xảo lập tức xuất hiện.
“Xin chào quý khách, ta là giám đốc của bộ phận kinh doanh, họ Trình, ngài có thế gọi ta là Tiểu Trình, không biết ngài muốn giết ai?”
“Hội trưởng câu lạc bộ Quang Minh đáng giá bao nhiêu?”
Nghe được câu nói này, ánh mặt của giám đốc Trình rõ ràng xuất hiện dao động, tuy nhiên nó không được bộc lộ ra do chuyên môn nghề nghiệp.