Chương 114: Trần Tuyết Kinh Hãi.
Chương 114: Trần Tuyết Kinh Hãi.Chương 114: Trần Tuyết Kinh Hãi.
Trần Tuyết quay lưng lại, đồng tử đột nhiên phóng to, không thể tin quay đầu lại. Khi nhìn thấy mười tám tâng phù trận chồng lên nhau, cả người nàng đều choáng váng: "Tổ hợp phù trận, lại còn là tổ hợp mười tám cái, điều này sao có thể?!"
Phải biết rằng, có thể phác họa ra tổ hợp phù trận hai cái trở lên, ở thời đại này đã có thể được xưng là trận pháp đại sư, mười tám cái, không khác gì đầm rồng hang hổ.
Lại cảm nhận được năng lượng khủng bố truyền đến từ phía trên tổ hợp phù trận, cả người nàng gần như ngây đại.
"Không thể nào, không thể nào, đây là ta đang nằm mơ sao..."
Động tác tay cyar Giang Thần không ngừng, đầu ngón tay lướt qua vẽ ra từng cái phù trận phức tạp khó tả, xích sa nối liền chúng lại với nhau.
Khi nét cuối cùng kết thúc.
Mười tám tầng phù trận đột nhiên rút về lòng bàn tay Giang Thần.
Trong lòng bàn tay hắn chỉ còn lại một biểu tượng cổ xưa màu vàng.
Trong chớp mắt này, Trần Tuyết đột nhiên phát hiện, chân khí của mình đang khôi phục lại đột nhiên đình trệ, dường như linh lực trong không khí mấy trăm mét xung quanh, đều bị hút sạch vào khoảnh khắc vừa rồi.
Bất quá nàng không để ý tới những thứ này, mà vội vàng nhắm mắt lại, trong đầu điên cuồng nhớ lại những phù trận kia. 'Quá huyền ảo! Quá cao minh! Quá tỉnh vi"
Những phù trận này rơi vào trong mắt Trần Tuyết, quả thực tựa như tác phẩm nghệ thuật, làm cho nàng như sỉ như say, giống như tráng hán đói khát mấy chục năm, nhìn thấy một mỹ nữ đã cởi sạch ngay trước mặt.
Đáng tiếc là người đẹp này nhanh chóng mặc quần áo vào.
Đàng nhắm mắt lại, liều mạng nhớ lại thật lâu, phát hiện chỉ nhớ được không đến 5%.
'Sao không nhớ, trí nhớ của ta rõ ràng rất tốt mà!"- Trần Tuyết quả thực muốn phát điên.
Đột nhiên, nàng điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Giang Thần, sóng mắt như nước lưu chuyển: "Để cho ta lại nhìn một lân, Giang Thần, cầu ngươi..." Giang Thần liếc xéo đối phương: "Ta vẫn thích bộ dáng kiệt ngạo bất tuân vừa rồi của ngươi hơn. '
Trần Tuyết: "..."
Nàng nghĩ đến lời nói lúc trước của mình, không khỏi cảm thấy mặt nóng lên.
Tạo nghệ của Giang Thần ở trên trận đạo, chỉ sợ có thể quăng nàng mười tám con phố, nàng lại nói người khác là quỷ họa phù.
Nhưng đột nhiên, nàng lại lẩm bẩm, dù sao ai có thể nghĩ đến, một mãng phu cả ngày mang theo nắm đấm lớn như bao cát đuổi theo quỷ chùy còn có thể tỉnh thông đạo pháp?
"Nhìn cũng được, nhưng mà..." Giang Thần nhìn chằm chằm nàng nói.
Trần Tuyết mặc quần jean, đôi chân thon dài mượt mà không khỏi kẹp chặt lại: "Ngươi muốn làm gì?" "Ngô... Yêu cầu của ta có chút quá đáng." Giang Thần do dự nói.
Chú ý đến ánh mắt cực nóng của hắn dường như đang dừng lại ở vị trí ngực mình, Trần Tuyết không khỏi khẩn trương, cảnh giác lùi về phía sau vài bước.
Yêu cầu quá đáng? Cô nam quả nữ như thế này, không cân nghĩ cũng biết đối phương muốn làm gì!
"Ngươi nói trước là cái gì!" Nàng không dám một lời đáp ứng, mặt có chút đỏ lên hỏi.
"Lấy thanh Ngọc Chất Tiểu Kiếm của ngươi ra làm trao đổi." Giang Thần có chút ngượng ngùng nói.
Dù sao đây cũng là át chủ bài bảo vệ tính mạng của người ta.
Nhưng trong nguyên tắc nhân sinh của hắn có một điều chính là: Không thiệt thòi.
Ý là mình làm gì cũng không thể lỗ vốn, đây không phải là vấn đề được nhiều hay ít mà đây là vấn đề nguyên tắc.
"A... Trân Tuyết sửng sốt nửa ngày.
Còn tưởng rằng ngươi muốn nói cái gì, kết quả liền muốn cái tiểu kiếm?
Ta một đại mỹ nữ như vậy còn kém một thanh thần binh bảo mệnh...
Nàng đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, chợt lại có chút nghiến răng nghiến lợi, thở phì phò đưa tay tiến vào cổ áo, lấy ra một thanh tiểu kiếm, kéo xuống: "Cầm đi cầm đi!"
Giang Thần tiếp nhận, theo bản năng đưa lên mũi ngửi ngửi, ừ, mùi sữa mười phần.
Trần Tuyết đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn.
Hừ! Nam nhân!
"Thanh tiểu kiếm này phẩm cấp không cao, chỉ là hạ phẩm thượng đẳng mà thôi, nhưng thẳng ở tác dụng đặc thù, bình thường có thể tích góp linh lực trong không khí, bộc phát vào thời khắc mấu chốt, có thể ngắn ngủi đề thăng hai tiểu cấp bậc thực lực cho người sử dụng."
'Nhưng nếu thực lực ngươi quá mạnh, hiệu quả sẽ yếu đi rất nhiều. '
'Đây là ta trong một lần cơ duyên xảo hợp tìm được chợ đen. '
'Bây giờ được chưa?"
Nói xong lời cuối cùng, hai mắt nàng lại tỏa sáng, chờ mong mười phần.
Giang Thần gật đầu: "Được được, nhưng tốt nhất ngươi nên nhìn nhanh lên, thời gian có hạn." Bây giờ yêu lực của hắn sắp cạn kiệt.
Trên thực tế muốn kích phát Chưởng Tâm Lôi, cần cực kỳ ít yêu lực, nhưng muốn đem phù trận bày ra thì cần không ít yêu lực để duy trì.
Ý niệm của Giang Thần khẽ động, tập trung vào ký hiệu màu vàng trên tay, rót yêu lực vào phù trận Tiểu Chưởng Tâm Lôi, quang huy sáng chói sáng lên, mười tám tầng trận văn hiện ra.
Trần Tuyết lập tức bị hấp dẫn, khom lưng cúi người sát lại gân, ánh mắt quan sát không chớp mắt, vừa nhìn vừa thán phục, líu lưỡi không ngừng.