Chương 126: Kỹ Thuật Lái Xe.
Chương 126: Kỹ Thuật Lái Xe.Chương 126: Kỹ Thuật Lái Xe.
Nghe nói vị lúc đó nàng còn coi như bình thường, lập tức tìm người trong nhà kể rõ tình huống.
Nhưng vài ngày sau, nàng cũng trở nên có chút điên điên khùng khùng, có đôi khi còn có thể khiêu vũ một mình, kỹ thuật nhảy cứng ngắc làm cho người xem qua đều sởn gai ốc một trận.
Vì phòng ngừa nàng lại chạy ra ngoài mất tích, người trong nhà chỉ có thể nhốt nàng lại.
"Khiêu vũ..." Giang Thân gật gật đầu, ghi nhớ điểm mấu chốt này.
Tư liệu Âm Tào thu thập vẫn là chưa cập nhật từ mấy ngày trước, vẫn là từ trong miệng Hồng tỷ mới có thể biết được tin tức trực tiếp, đây dù sao cũng là chuyện của nhà nàng. "Về sau nữa, nhị ca ta có một buổi Tối...
',„. Còn có một lần..."
Kế tiếp, Hồng tỷ kể lại vài chuyện kinh khủng, bởi vì lúc trước Cố Hữu Dân tiếp nhận thân thích phương xa cho nên bây giờ trong Cố thị sơn trang ở không ít người, phát sinh quái sự cũng nhiều.
Có người chết, có người điên, có người bề ngoài nhìn qua bình thường, vừa đến buổi tối, hành vi cử chỉ liền trở nên quái dị.
Toàn bộ Cố thị sơn trang dường như đều bao phủ trong một tầng không khí âm u kinh dị.
"Không ai muốn chạy sao?" Giang Thần hỏi.
"Có, ngay đầu đã có không ít người chạy ra ngoài, cha ta cũng không để ý, chỉ cần không phải người Cố gia, đều để mặc bọn họ đi.
Sau khi tới Phúc Sơn còn không ngừng xảy ra chuyện lạ, một ít dòng họ Cố thị cũng nhịn không được, len lén chạy ra ngoài.
"Có lần nhị tẩu ta cũng chạy, trong nhà gọi điện thoại đi hỏi, nhà mẹ đẻ của nàng bên kia lại nói nhị tẩu ta không trở về bên đó, lúc này tất cả mọi người mới nghĩ đến một khả năng kinh khủng, vội vàng gọi điện thoại tới nhà của tất cả người chạy trốn, kết quả tất cả những người này... Một người cũng không trở về được!"
"Nhưng sau đó đại ca, tam ca của ta ở bên ngoài làm ăn mang kỳ nhân dị sĩ tài ba trở về, nghe nói cũng không gặp phải chuyện lạ gì. '
"Trong sơn trang bây giờ hẳn là có vào không có ra. ' "Đúng rồi, còn có... Ân? Đó là cái gì."
Hồng tỷ còn muốn nói gì đó, ánh mắt đột nhiên bị hấp dẫn.
Ven đường phía trước có một thứ gì đó đen như mực, cách quá xa không thể nhận ra.
Gần hơn một chút sau nàng thấy rõ, đây lại là vài chiếc xe hỏng đụng vào nhau, thân xe nát bét, người bên trong chỉ Sợ ngay tại chỗ đã bị ép thành bánh thịt.
"Tại sao nơi này lại liên tục xảy ra nhiều tai nạn xe cộ như vậy?”
Trong đầu Hồng tỷ dâng lên nghi vấn này.
Phía trước là một khúc cua gấp, bên trong là vách núi lên, bên ngoài là vách xuống, đúng là khu vực xảy ra nhiều tai nạn, nhưng vấn đề là, có nhiều xe phế liệu chen chúc cùng một chỗ, nhìn qua phải có năm sáu chiếc. Người nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ cần không ngốc, thì đều biết phải giảm tốc độ đi. Làm sao có thể lần lượt đâm vào vết xe đằng sau?
Hồng tỷ nhíu mày, cẩn thận chuẩn bị bắt đầu giảm tốc độ.
Đúng lúc đó,
Đô đô - -III
Hai tiếng còi chói tai đột nhiên vang lên từ bên trái nàng, âm lượng lớn đến kinh người, hơn nữa Hồng tỷ căn bản không ý thức được, làn xe bên trái trống rỗng lúc trước khi nào có một chiếc xe lái tới. Điều này làm cho nàng bị dọa đến giật mình, đạp mạnh chân ga một cái.
Đồng tử Hồng tỷ chợt phóng đại, trong đầu thoáng cái tỉnh táo lại, nhưng đã muộn, xe bên trái rẽ vào, phía trước chính là đống xe phế liệu kia, dùng tốc độ này đụng vào, mình liền xong đời. Mắt thấy một khắc sau sẽ phải bước theo bụi của mấy chiếc xe phía trước.
Lúc này Giang Thần đột nhiên nghiêng người áp tới, một tay đè lại tay lái, một cước chen chân Hồng tỷ giãm lên chân ga, khóe miệng hơi giương lên, thanh âm trầm tĩnh mà thong dong: "Nghe nói khúc cua kiểu cống thoát nước sao?"
Không biết như thế nào, nội tâm hoảng loạn của Hồng tỷ thoáng cái an ổn không ít.
'Cái... Cái gì?'
Tuy rằng thậm chí cũng không biết người trẻ tuổi này có thể lái xe hay không, nhưng giờ khắc này, nàng vẫn buông ra tay lái, tùy ý Giang Thần đến thao túng sinh tử của hai người.
Giang Thần gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, dường như đang chờ một cơ hội, kém không quá nửa giây sau, hắn nhanh chóng quay vô lăng hai vòng rưỡi, đánh chết sang bên trái, dưới chân ga đạp đến cùng.
Xe vốn đã lâm vào tuyệt cảnh, lốp xe ma sát trên mặt đất, bộc phát ra tiếng rít như dã thú.
Mắt Hồng tỷ cũng mở to hơn nữa.
Vẻ mặt đều là kinh ngạc.
Lúc này nàng mới phát hiện đích xác còn có một con đường sống, đó chính là không lùi mà tiến lên, thừa dịp xe bên trái còn chưa chạy đến phía trước, lấy tốc độ tuyệt đối vượt qua nó, ở giữa nó cùng đống xe phế liệu kia, lấy một góc độ xảo quyệt xuyên qua!
Nhưng điều này cần dũng khí cực lớn, phán đoán bình tĩnh, cùng với kỹ xảo lái xe rất cao siêu. Chỉ sợ ngay cả tay đua chuyên nghiệp, cũng không nhất định có thể làm được!