Quỷ Dị Khôi Phục: Ta Có Thể Hóa Thân Đại Yêu (Bản Dịch)

Chương 167 - Chương 167: Âm Hôn!

Chương 167: Âm Hôn! Chương 167: Âm Hôn!Chương 167: Âm Hôn!

Chỉ chốc lát, có người trả lời.

Đoàn Đoàn Viên: "Ta ở nhà cả ngày, không nghe thấy có người kết hôn a2”

Hoàng Tử Tiểu Anh Đào: "Ở đâu có bao lì xì, ta mới về, để lại cho ta một cái!"

Tòa nhà 2 - 302: "Nhà nào kết hôn, không nghe thấy động tĩnh à?

La Văn Đào nhìn những phản hồi trong nhóm, có chút nghi hoặc. Theo lời mọi người thì trong khu không có ai kết hôn, vậy bao lì xì này là của ai?

Tiếng Sóng Vẫn Như Cũ: "Có phải là có người tổ chức tiệc mừng thọ không? Vừa rồi hơi vội, không nghĩ đến điểm này, cũng chúc mừng một chút."

'Cũng không có, khu nhà cả ngày đều không có động tĩnh gì. '

'Đúng vậy, vị hàng xóm này có phải gửi nhầm nhóm hay không?'

Đúng lúc này, một người dùng có ID "Phòng Hạ Tháp, Không Bỏ Xuống Được” bất ngờ @ Đào Thanh: "Trên đường thấy tiền lì xì ngươi cũng dám nhặt à?"

La Văn Đào sửng sốt, ngăn cản vợ mình định mở bao lì xì, vội vàng nhắn tin: "@ Phòng Hạ Tháp, Không Bỏ Xuống Được: cao nhân lời này là nói như thế nào? Việc này có cần chú ý gì không, nếu phạm phải kiêng kị gì, xin cao nhân chỉ điểm một chút."

Phòng Hạ Tháp, Không Bỏ Xuống Được: "Ngươi phạm phải kiêng kị lớn rồi. Trước kia có câu nói, nữ nhân chưa đầy mười sáu tuổi, không có hôn phối, nếu đột tử thì không thể chuyển thế đầu thai, nhất định phải kết âm thân. '

"Nhưng người sống làm sao nguyện ý kết hôn với người chết, cho nên người nhà chỉ có thể dùng âm chiêu, đem tóc của nữ nhi, cùng với vài tờ tiền bỏ vào bao lì xì, ném lên đường. '

'Người nào xui xẻo nhặt được, liền tương đương với đồng ý kết hôn, đến buổi tối, nữ nhân sẽ tự mình tới tìm ngươi thành hôn.”

Nghe vậy, sắc mặt La Văn Đào thay đổi. Hắn cầm lấy bao lì xì từ tay vợ mình, mở ra coi, thần sắc càng thêm khó coi. Quả thật có một bó tóc nhỏ bên trong!

'Sao vậy? Nữ tử thấy sắc mặt chồng khó coi, có chút lo lắng hỏi.

La Văn Đào không nói gì, đưa điện thoại cho nàng xem.

'Cái này... thật hay giả? Bằng không ném bao lì xì này đi?' Nàng cũng thay đổi sắc mặt.

"Phong kiến mê tín mà thôi, đừng lo lắng." La Văn Đào nói vậy, nhưng vẫn nhắn tin hỏi: "Có cách nào phá giải không, bây giờ đem tiền lì xì thả trở lại được không?"

Phòng Hạ Tháp, Không Bỏ Xuống Được: "Muộn rồi, có thể thử ném bao lì xì vào rương công đức, để Phật Tổ đến độ nàng."

Tiếng Sóng Vẫn Như Cũ: "..."

Vợ La Văn Đào cũng không biết nên gấp gáp hay là nên lo lắng.

"Kệ đi, ngươi trước chuẩn bị cơm, trên thế giới này không có quỷ, phải tin tưởng khoa học." La Văn Đào trầm ngâm một chút: "Vậy, trước đừng ném tiền lì xì này, qua đêm nay lại xem."

'Nếu có chuyện gì kỳ quái, liền đem nó ném đi. ' Hắn lớn mật như vậy là vì trong nhà còn có vợ hắn, nếu hắn ở một mình, chỉ sợ cũng sẽ không do dự, mặc kệ bên trong nhiều tiền hơn nữa cũng trực tiếp đem bao lì xì đi ném hoặc là đốt. Có đôi khi thêm một người, sẽ tăng thêm rất nhiều can đảm.

Hai người mang theo một chút lo lắng, cơm nước xong, tắm rửa liền đi ngủ sớm.

Có thể là quá mức khẩn trương, nằm hơn một giờ, La Văn Đào trằn trọc, như thế nào cũng không cách nào ngủ, một lát sau, hắn chú ý tới trong phòng truyền đến một loại tiếng động lạ.

'Xì xìxì.'

Có chút giống tiếng móng tay cào trên cửa gõ.

Lại giống như có người đang nghiến răng. '... không thể nào."

La Văn Đào đứng lên, có chút sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng, vỗ vỗ chăn bên cạnh:" Bà xã... bà xã... bà... '

Kêu được một nửa, hắn đột nhiên cứng đờ ngay tại chỗ.

Vợ ta ở đâu ra?!

Trong nháy mắt này, hắn cảm giác máu của mình đều lạnh thấu, trên người phảng phất có côn trùng đang bò, từng đợt ác hàn xông lên đầu.

Bởi vì trước đây không lâu, mình còn cùng một nữ nhân nói chuyện phiếm, cùng nhau thương lượng chuyện bao lì xì này, nàng còn giúp mình cầm dép lê...

Hình ảnh ấm áp, giờ phút này nhớ lại lại hết sức quỷ dị.

Bởi vì lúc này La Văn Đào mới đột nhiên nhớ lại, chính mình độc thân ba mươi năm.

Vậy nữ nhân vừa rồi.

Là ai?

Trong căn phòng trống trải rõ ràng có tiếng cào cửa không ngừng vang lên, nội tâm La Văn Đào bị sợ hãi to lớn bao phủ, liền hô hấp đều quên, rất nhanh cảm nhận được một loại cảm giác hít thở không thông.

'Ha ha ha... '

Một chuỗi tiếng cười âm u của nữ nhân vang lên.

Hắn sợ tới mức giật mình, một đại nam nhân, gần như là ngồi phịch trên giường.

'Nửa đêm giờ tý, ngày đẹp trời, ta và ngươi thành hôn-

Sau một tiếng này, tất cả động tĩnh bên ngoài đều biến mất, lâm vào một mảnh tĩnh mịch đầy áp lực.

La Văn Đào há to miệng thở hổn hển, đồng tử mất đi tiêu cự, gần như bị dọa đến ngây ngốc, hắn duy trì tư thế ngây người ở trên giường gần một giờ mới đột nhiên giật mình, bò dậy, vẻ mặt sợ hãi.

'Không đúng, nửa đêm giờ Tý là mười hai giờ.' Hắn nhìn điện thoại, khó khăn nuốt nước miếng:" Còn hai tiếng nữa. '

"Thì ra thật sự có tiếp âm thân... '
Bình Luận (0)
Comment