Chương 198: Ta Nói Tất Cả.
Chương 198: Ta Nói Tất Cả.Chương 198: Ta Nói Tất Cả.
Một đao đi xuống, xé rách da, phía dưới là phần thịt, máu chảy đầm đìa, kinh mạch, mạch máu đều đã biến thành màu đen...
Ánh mắt Tô Linh đều nhìn thẳng.
Cái này...
Đạo cụ đâu?
Đây rõ ràng là thi thể thật!
"Ha ha, đạo cụ này thật giống a."
Giang Thần vừa nghe nhắc nhở bên †ai, vừa tiếp tục giải phẫu.
Từng đao từng đao đi xuống, da thịt, mạch chia lìa, đến cuối cùng, xương cốt trắng nõn đều lộ ra.
Hắn tháo ra một khúc xương ngón †ay, ném qua. "Thấy được chưa, tận cùng bên trong dùng xương cốt chế tác, trung tầng bao bọc máu thịt, lại thêm một ít mạch máu làm trang trí, cuối cùng đắp lên một tầng da... phương thức chế tác đạo cụ rất cao siêu!"
Tô Linh há miệng. nàng rất muốn nói:
Toàn thân ngươi, cứng rắn nhất chính là một cái miệng đúng không?
Cái này còn có thể tiếp tục lừa gạt?
Ta đã 14 tuổi, không phải 4 tuổi!
Bất quá nhìn Giang Thần bây giờ một mặt đang giải phẫu, một mặt là dáng vẻ máu tung tóe hết cả người, nàng không dám nói những lời này ra miệng, chỉ có thể phụ họa gật gật đầu.
"A, đúng, đúng."
Lúc này, hai người mơ hồ nghe được một tiếng kêu chói tai lại vô cùng thê thảm.
Giang Thần không để ý một chút, một nửa cánh tay đang giải phẫu dở đột nhiên mãnh liệt rút trở về, rúc vào tủ quần áo, hẳn có chút thất vọng lắc đầu.
"Đạo cụ thật thông minh."
Tô Linh:
Giờ phút này ngươi còn giả ngu được a.
Lúc này, Giang Thân bước tới trước †ủ quần áo, mở ra, bên trong trống rỗng, chỉ có một ít vết máu màu đen đã lâu.
Tô Linh lấy hết can đảm, tiến lên hai bước, nhìn kỹ, hít một hơi.
Cái này dù sao cũng không phải là đạo cụ đi?
"Ân, lại còn tinh xảo đến mức thay đổi vị trí cơ quan, thú vị thật." Giang Thần nói xong, đi lại trong phòng, đến một tủ quần áo khác, mở ra, vẫn là trống rỗng.
Cuối cùng, hắn mở ra tất cả tủ quần áo, đều trống rỗng.
'Xem ra chỉ có đóng cửa lại, nó mới có thể xuất hiện. '
Giang Thần suy nghĩ một chút, lại đóng lại một cánh tủ quần áo, sau đó quay lưng về phía một tủ quần áo đó, đứng im ngay tại chỗ, còn giả vờ nhắm mắt ngủ gật.
Tô Linh nhìn đến ngây người.
"Mãnh nam ngủ say quay lưng dụ quỷ." Nàng không khỏi nghĩ đến tám chữ này.
Dụ nửa ngày, mãi cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rời đi, bảo vệ đều đi rồi, nhưng quỷ trong ngăn tủ cũng không xuất hiện nữa. "Quên đi." Giang Thần lắc đầu, lại †ìm kiếm trong phòng, cuối cùng tìm thấy một chiếc búa, sau đó từng nhát từng nhát, đập nát tất cả ngăn tủ.
Cuối cùng chỉ còn lại cái một tủ gỗ cao bằng nửa người.
Hắn không tiếp tục đập, mà trầm ngâm một lát, ngồi xuống trên tủ gỗ, nhìn về phía Tô Linh.
"Nói cho ta biết tình huống dưới lầu."
Tô Linh cứng đờ đứng một bên.
Trên mặt nàng rốt cục lộ ra biểu tình nên có của một tiểu cô nương mười bốn tuổi.
Khẽ cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Nam nhân trước mắt ngay từ đầu Thuần Lương, Tiểu Bạch, dỡ xuống ngụy trang của hắn đang từng chút từng chút một, khi hắn vung búa, ngoài ý muốn toát ra ánh mắt điên cuồng làm cho Tô Linh đã gặp qua rất nhiều tràng diện khủng bố cũng không khỏi cảm thấy một trận sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Người ngoại lai này dường như không bình thường hơn một ít người điên trong tiểu khu bao nhiêu.
Hơn nữa hắn cũng đủ tỉnh táo, thông minh, trên ý nghĩa nào đó, so với người điên đơn thuần còn nguy hiểm gấp mười lần!
"Ha ha, vừa rồi có phải thúc thúc quá thô bạo, dọa đến ngươi?"Giang Thần thấy tiểu cô nương có chút phát mộng, vẫn không mở miệng nói chuyện, vì vậy an ủi một câu.
'Ngươi yên tâm, ta là nhân viên đưa tang chuyên nghiệp, ngươi còn sống, dưới tình huống bình thường ta sẽ không thương tổn ngươi. '
Lời này làm đồng tử Tô Linh co rụt lại.
Cái gì gọi là ta còn sống, sẽ không thương tổn ta, chẳng lẽ nói sau khi ta chết, còn có thể bị ngươi dùng thủ đoạn tàn nhân nào đó đối đãi?
Nàng không khỏi nghĩ tới quá trình phân thây, tan rã mà Giang Thần nói lúc trước.
Trong lúc nhất thời, Tô Linh càng thêm sợ hãi, ngay cả hô hấp đều nặng thêm vài phần.
"Làm sao vậy, Tiểu Tô Linh, ngươi có quen thuộc với các hộ gia đình dưới lầu không?" Giang Thần vẫn mỉm cười hòa nhã, nhếch môi lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Nhưng vì trên mặt có vài giọt máu, trông có vẻ âm trầm lạ thường.
"Không, ta quen! Ngươi muốn biết gì, ta nói, ta nói tất cả!" Tô Linh run giọng mở miệng.
Rồi sau đó không ngừng dùng tốc độ nhanh nhất có thể kể lại.
Có vẻ như nàng sợ nếu mình nói chậm sẽ bị nam tử trước mặt đè đầu lại, dùng chuôi búa công cụ kia đập nát Xương sọ của nàng từng chút từng chút một.
Đây không phải là suy đoán vô căn cứ của nàng.
Sống sót trong khu chung cư đến bây giờ, chuyện kinh khủng như vậy, nàng từng tận mắt chứng kiến qua!
'Dưới lầu có một đôi vợ chồng. Không biết vì lý do gì, người chồng động sát ý với người vợ. Một ngày nọ, hắn cuối cùng hạ quyết tâm, giết chết vợ mình, giấu vào một chiếc vali, dự định đợi đến đêm khuya mới đi ra ngoài tiêu hủy thi thể. Nhưng sau khi trời tối, nam tử đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm. '