Chương 210: Tô Linh Sợ Hãi.
Chương 210: Tô Linh Sợ Hãi.Chương 210: Tô Linh Sợ Hãi.
Giang Thần lộ vẻ trầm ngâm.
Hắn phỏng chừng, từ lầu ba trở lên đều là Lệ Quỷ.
Đến cấp bậc này, lấy thực lực cơ sở bây giờ của hắn cũng rất khó ứng phó, cần gõ Quỳ Ngưu Cổ, mới có thể bảo đảm an toàn.
"Không có việc gì, ta mang theo thành ý và thân thiện, chân thành tha thiết muốn giúp đỡ chúng nó, tin tưởng chúng nó cũng sẽ khó xử ta. '
"Người với quỷ ở chung đều nên chú ý suy bụng ta ra bụng quỷ. '
"Ta lấy thiện ý đối đãi với chúng nó, hy vọng chúng nó cũng không nên không biết tốt... khụ khụ, không biết lòng người tốt." Giang Thần nghiêm mặt nói.
Hắn đang cố gắng dẫn tiểu cô nương này đi đúng hướng.
Tô Linh cũng nghe được như có điều suy nghĩ, liên tục gật đầu.
Dưới đáy lòng yên lặng ghi nhớ đạo lý thứ hai trong lời nói của Giang Thần.
Ta cho các ngươi mặt mũi, các ngươi cũng đừng không biết tốt xấu.
'Một nhà ba người 302, chết rất †hảm"Tô Linh mở miệng kể lại.
"Ngươi đã bao giờ nghe nói về một con quỷ có thể bắt chước bất kỳ âm thanh nào và sau đó dẫn mọi người đến khác rồi tàn nhẫn giết họ chưa?"
Mắt Giang Thần lộ vẻ trầm ngâm.
Hắn nhớ tới một điều cấm ky trong tiểu khu.
'Nếu đây là lần đầu tiên ngươi tới tiểu khu, xin nhớ kỹ, nơi này không có người quen của ngươi, cho dù thật sự có, hắn cũng sẽ không gọi tên ngươi từ sau lưng lúc nửa đêm. '
Tô Linh tổ chức một chút ngôn ngữ, tiếp tục nói.
"Nghe nói một đêm nọ, nam tử ở phòng 302 đang làm ca đêm, vợ hắn mang theo đứa bé ở nhà, vì một số việc nàng đã răn dạy đứa bé một trận, đứa bé trốn vào phòng mình không muốn ra ngoài."
'Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. '
'Nữ nhân rất cảnh giác, hơn nửa đêm, ai sẽ tới gõ cửa? Nàng vốn định ghé vào mắt mèo xác nhận một chút, ai ngờ bên ngoài vang lên giọng nói của nam nhân nhà mình. '
'Nói mình quên một thứ trong nhà, công ty cần dùng gấp, bảo nàng mau mở cửa. '
"Giọng nói quen thuộc làm giảm cảnh giác của nàng."
'Kết quả nàng mở cửa, liền thấy một nữ quỷ sắc mặt tái nhợt, đang bóp cổ, bắt chước giọng chồng mình không ngừng mở miệng thúc giục mình. '
'Nữ nhân cứ như vậy bị giết chết. '
"Không lâu sau, bên ngoài phòng ngủ của đứa bé này vang lên tiếng gõ cửa, cùng với tiếng xin lỗi dịu dàng của mẹ hắn, vì chuyện vừa rồi nói xin lỗi, thái độ tốt trước nay chưa từng có, còn nói làm đồ ăn ngon coi như bồi thường."
'Tiểu hài tử cứ như vậy mở cửa phòng khóa trái ra. '
'Nhưng hẳn nhìn thấy, cũng chỉ có thi thể mẫu thân, cùng với một nữ quỷ đang bóp cổ mình. ' "Điều đáng sợ nhất là không lâu sau đó, nam tử làm thêm giờ ở công ty nhận được điện thoại, bên trong là giọng nói vội vàng của vợ, nói rằng hài tử ở nhà bị bệnh nặng và cần phải đến bệnh viện ngay lập tức."
'Nam tử cúp điện thoại, vội vàng chạy về nhà... '
Tô Linh nói xong, bổ sung một câu.
"Sau đó, mỗi khi có người đi qua tầng ba, luôn có thể nghe thấy ở phòng 302 có một giọng nói quen thuộc đang gọi mình, lúc này, một khi quay đầu lại, liên hoàn toàn xong."
Giang Thần nghe xong, không nói thêm gì, gật gật đầu.
Đứng dậy, đi lên lầu.
Tô Linh đi theo phía sau, còn có thể nghe được hắn thì thào tự nói. 'Không biết con quỷ này có thể bắt chước tiếng kêu thảm thiết hay không... '
Hai người đi trên hành lang tối tăm.
Khi đi qua lầu hai, Tô Linh ngửi thấy một mùi dâu vừng và tiền giấy đốt cháy hỗn tạp, giống như nhà ai đó vừa làm lễ chiêu hồn.
"Là phòng 301, nữ tử kia điên rồi, chồng con chết thảm, nàng ta dùng mọi biện pháp chiêu hồn, nhưng không phải người thân của mình." Tô Linh nhỏ giọng nhắc nhở.
Qua lầu hai, nàng càng cẩn thận, gần như kề sát phía sau Giang Thần.
nàng có cảm giác chỉ cần đi trên hành lang lầu ba, sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay.
Rẽ qua góc câu thang, bước chân của Tô Linh dừng lại một chút, trong lúc hoảng hốt, nàng nghe thấy ai đó đang gọi tên mình.
"Không đúng!" Nàng không quay đầu lại, bước nhanh về phía trước, vừa định gọi Giang Thần.
"Tiểu Linh, Tiểu Linh..."
Thanh âm sau lưng càng ngày càng rõ ràng, dân dân trùng hợp với người nào đó trong trí nhớ của nàng.
Trong lúc hoảng hốt, Tô Linh lại nhớ đến một ngày nào đó trong ký ức, buổi chiều tan học, nàng chơi mệt mỏi đến trời tối mới về nhà, vừa vặn đụng phải mẹ mình đang tìm mình.
"Tiểu Linh, đứng lại, trễ như vậy mới trở về, thật cho rằng mẹ không dám giáo huấn ngươi sao?"
Thanh âm tức giận mắng.
Cũng là một đoạn thời gian, Tô Linh rốt cuộc không thể trở về. Khóe mắt nàng bất giác ươn ướt, ngơ ngác dừng bước, xoay người, một nam hài sắc mặt trắng bệch, hốc mắt trống rỗng, đang tự nắm cổ họng đứng ở phía sau mình, vẻ mặt cười quái dị.
Miệng phát ra âm thanh của mẹ nàng.
"Tiểu Linh, Tiểu Linh..."
"Quỷ?!"
Tô Linh lập tức bừng tỉnh.
Hô hấp nàng thêm, tóc gáy dựng thẳng, nổi da gà toàn thân.
Nàng muốn chạy trốn, lại phát hiện hai chân mình giống như bị đổ chì, làm thế nào cũng không nhấc lên được, nàng muốn kêu to cầu cứu, há miệng ra, cổ họng lại giống như bị người nắm chặt, không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.