Chương 215: Người Không Vì Mình, Trời Tru Đất Diệt!
Chương 215: Người Không Vì Mình, Trời Tru Đất Diệt!Chương 215: Người Không Vì Mình, Trời Tru Đất Diệt!
"Không khiêm tốn mà nói, lần này tỷ chiêu tới hồn, phẩm chất rất tốt. Tỷ nhìn mặt ta xem, đẹp trai biết bao. Nhìn lại tiểu nha đầu này xem, thật là thủy linh a."
Nói xong, hắn còn kéo Tô Linh qua, bóp bóp thịt non trên mặt nàng, kéo vài cái, tiến hành triển lãm.
Tiểu nha đầu phồng má, tức giận mà không dám nói gì.
Nữ tử có chút mơ hồ. Một mặt, nàng vừa mới thực sự đang chiêu hồn, nhưng trước kia nàng chiêu hồn xong đều chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được "chúng nớ' tồn tại, nhưng chưa từng thực Sự gặp qua.
Đây cũng là lý do nàng vẫn tin rằng, người trở về là người nhà của mình. Chỉ là bởi vì không đủ hoàn chỉnh nên không cách nào có thể gặp được, chỉ cần không ngừng chiêu hồn, lại lừa gạt một ít người sống đến nuôi dưỡng chúng, chúng sẽ có thể sống lại.
Lúc này đây, nàng coi như là sống lâu mới gặp. Hồn được chiêu tới lại gõ cửa, còn cực kỳ lễ phép hỏi nàng, nhìn xem hai người có được hay không, điều này khiến nàng sinh ra một loại ảo giác, chính mình là đang chiêu công. Đối phương thì đang ứng tuyển.
Thật lâu sau, nàng mới lấy lại tinh thân. Đây chỉ sợ là hai người sống đang đùa nàng chơi.
Bất quá, nàng không có lựa chọn chọc phá, ngược lại lộ ra nụ cười nhiệt tình:'Không sai không sai, chính là ta chiêu các người tới, mau vào đi..."
Tối hôm qua lúc ngủ, chồng con nàng mới ghé vào bên tai nói với nàng, chúng rất đói. Hôm nay, nàng đang lo không tìm được người sống, không ngờ tới có người đưa tới cửa, nàng tự nhiên cao hứng.
"Được."
Giang Thân gật gật đâu, nghênh ngang đi vào.
Tô Linh nhìn thoáng qua nữ tử, nàng dáng vẻ gầy gò, mặt trắng như tờ giấy, tuy rằng còn sống, nhưng nhìn qua còn đáng sợ hơn so với người chết. Sau đó, nàng bước nhanh vòng qua nữ tử, đi vào †rong phòng.
Sau khi Giang Thần đi vào, đại mã kim đao ngồi xuống ghế sô pha, quét mắt toàn bộ phòng khách.
Gần cửa có một đống tro giấy, nửa bát dầu vừng, bên trong lấy sợi bông làm tim đèn, đốt ánh sáng yếu ớt. Đây chính là nghi thức chiêu hôn của nữ tử lúc trước.
Hắn còn phát hiện phòng bếp bên kia có một đôi chân lộ ra bên ngoài, từ đôi giày kia mà đoán hẳn là một nam nhân trẻ tuổi, từ mùi hôi thối rất nhạt mà phán đoán, hẳn đã chết mấy ngày rồi.
Hẳn không phải là con trai và chồng của nữ chủ nhân nhà này, bọn hắn đã chết từ hơn một năm trước. Như vậy xem ra, là người sống bị nàng lừa vào.
Giang Thần đưa ra phán đoán, ánh mắt lạnh đi vài phần.
Cảnh ngộ của nữ tử tuy đáng thương, nhưng vì thân nhân của mình sống lại, nàng đã lựa chọn một con đường sai lầm, một lần lại một lần mưu hại người vô tội, càng đi càng xa khỏi ước nguyện ban đầu.
Từ một người mẹ không nỡ rời bỏ chồng con,
Nàng đã trở thành một kẻ dụ dỗ giết người.
“Ha ha, các ngươi đầu bảy cũng không về nhìn gặp thân nhân sao?”
Nữ tử bưng đến hai chén nước, thuận miệng hỏi. Nếu đối phương muốn ác tác kịch, nàng sẽ theo ý bọn hắn mà diễn.
Dù sao chỉ cần có thể giữ bọn hắn lại, để cho chồng con nàng ăn no là được.
“Thân nhân của chúng ta không quan trọng, có thể giúp được đại tỷ, đối với chúng ta mà nói mới là quan trọng nhất”
Giang Thần nghiêm túc nói.
“Hả?” Nữ tử ngẩn ngơ.“Tại sao?”
“Có lẽ đây chính là khí chất bẩm sinh của đại tỷ ngươi đi, ngươi dường như chính là điểm trung tâm của thế giới, khiến chúng ta có thể cam nguyện buông tha thân nhân của mình cũng muốn đến trợ giúp ngươi, thỏa mãn tất cả yêu cầu của ngươi!”
Nữ tử cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Dường như đối phương đang ám chỉ nàng.
Nhưng nàng không có chứng cứ, chỉ có thể xấu hổ cười cười.
“Ha ha”
Nàng đích xác đã làm ra những chuyện như vậy, vì người nhà của mình có thể sống lại, đã khiến rất nhiều người mất đi thân nhân.
Nhưng nàng không hối hận.
Người thân của người khác, dù sao cũng là người khác, không liên quan gì đến nàng.
Học thức của nàng không cao, nhưng cũng biết một câu: “Người không vì mình trời tru đất diệt, nàng chỉ là phạm phải một số sai lâm mà mọi người đều sẽ phạm phải, không đến lượt một tiểu thanh niên đến chỉ trích.
Nghĩ đến đây, sắc mặt nữ tử lạnh đi vài phần.
“Bây giờ đã khuya rồi, nếu không các ngươi trước qua đêm ở chỗ này?”
Giang Thần gật đầu.
“Được, nhớ đốt ít giấy bên giường cho ta, đốt hai nén nhang, ngày đầu bảy về ta còn chưa ăn cơm.”
Nghe thấy vậy, nữ tử càng cười lạnh, xác nhận đây là hai người sống đang đùa nàng chơi. Bởi vì quỷ thực thụ đều là ăn thịt người sống.
Hắn rõ ràng là đang nói dối!
“Ha ha, cái phòng này ta đã thu dọn Xong, ta đi ngủ trước."
Nữ tử chỉ vào một căn phòng bên cạnh nói xong, bước nhanh đi về phía phòng ngủ của mình.
Dường như như buổi tối ở lại phòng khách lâu, sẽ xảy ra chuyện gì không tốt vậy.
Sau khi nữ tử đi, Tô Linh nhăn mặt nói: "Giang ca ca, nàng chắn chắn là muốn lấy chúng ta làm thức ăn cho quỷ!"