Chương 219: Trong Nhà Có Trộm?
Chương 219: Trong Nhà Có Trộm?Chương 219: Trong Nhà Có Trộm?
Đôi mắt của người trẻ tuổi phát ra ánh sáng xanh quỷ dị, giống như quái vật trong truyền thuyết, trong miệng phát ra tiếng thở dốc trầm trọng, lao tới.
Lồng ngực nó truyền đến cảm giác đau đớn.
Chuyện sau đó, Quỷ Dưới Giường hoàn toàn không biết.
'Đinh, giết chết... '
Giang Thần móc ra trái tim của đối phương, lắc đầu thở dài: "Thất thủ, ta vốn chỉ muốn tiêu trừ nỗi sợ hãi của ngươi, không ngờ lại giết chết ngươi, lại là một lần chữa bệnh thất bại."
'Sợ hãi của con người không phải đều bắt nguồn từ tâm trí sao? Móc đi trái tim, theo lý thuyết là cách tốt nhất để chữa khỏi nỗi sợ hãi, vậy sao hắn lại chết?'
'Xem ra ta quả nhiên không phải là một bác sĩ xứng đáng. '
Giang Thần đã nghiêm túc nghiên cứu qua một số tác phẩm tâm lý học, cảm thấy mình có thể tư vấn tâm lý cho một số bệnh nhân, nên đôi khi tự xưng là bác sĩ.
Nhưng hắn cũng rất biết tự lượng sức mình.
Thường thì trước đó, hắn sẽ thêm tiền tố "rất nghiệp dư”.
Điều này giúp giảm bớt áp lực tâm lý của bệnh nhân. Dù sao, ở tay một bác sĩ có tỷ lệ chữa khỏi bằng 0, nếu không được chữa khỏi, bệnh nhân cũng không cần phải tự trách quá mức.
Đây cũng là điều mà Giang Thân tự hào nhất.
Hắn rất hiểu tâm lý của nhân loại.
Người ở cùng hắn thường xuyên vui vẻ, không có chút áp lực tâm lý nào.
"Giang ca ca, ngươi đừng buồn. Nghĩ kỹ lại, nó đã chết hẳn, hẳn là sẽ không bao giờ sợ hãi nữa chứ?" Tô Linh lúc này ở bên cạnh an ủi.
Nghe vậy, Giang Thần trầm ngâm một lát, vỗ đùi một cái: "Cũng đúng! Tiểu Tô Linh, ngươi quả nhiên càng ngày càng thông minhI"
Tô Linh lau mồ hôi trán, ngoan ngoãn nói: "Đều là Giang ca ca dạy tốt!"
Giang Thần nhìn về phía nàng, còn muốn khen thêm hai câu.
Lúc này, không biết từ đâu truyền đến tiếng cãi vã, còn có tiếng ném đồ.
Ánh mắt hắn khẽ động. Đột nhiên, hắn chạy tới bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài cẩn thận nghe, âm thanh đến từ đâu.
Tô Linh như nhớ ra điều gì đó.
"Đó là nhà 401 trên lâu, vợ chồng nhà bọn hắn thường xuyên cãi vã, thậm chí đánh nhau. Nhiều người ngoài nhìn không nổi, chạy đến khuyên can. '
'Nhưng những người khuyên can cuối cùng đều không ngoại lệ, hoặc là bị điên, hoặc là biến mất một cách quỷ dị."
"Trên lâu?” Giang Thân nghe vậy, nửa thân người thò ra khỏi cửa sổ, quay đầu nhìn lên, một bộ vẻ mặt rục rịch, như muốn lập tức bò lên khuyên nhủ trận cãi nhau này.
Tô Linh thấy vậy, sợ đến mức hồn bay phách lạc. Vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy chân Giang Thần.
'Giang ca ca, đừng đi lên, để ta ở đây một mình, ta sẽ chết chắc!'
Không phải Tô Linh quá nhút nhát, mà là nàng hiểu rõ Giang Thần, hắn thật sự có khả năng làm ra những việc không phù hợp với logic của nhân loại.
'Quên đi. '
Giang Thần lúc này mới thôi, từ bệ cửa sổ nhảy xuống.
Chủ yếu là vì hai con quỷ này là vợ chồng đang cãi vã, khiến hắn cảm thấy có nhiều không gian có thể thao tác, trong lúc nhất thời mới kích động như vậy.
Bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ.
Đêm nay, quỷ trong tòa nhà này không chạy được, mình cũng không cần nóng vội.
Giang Thần không khỏi nghĩ tới một câu nói của Sử Thiết Sinh: "Cái chết là một chuyện không cần phải vội vàng cầu thành, nó là một ngày lễ chắc chắn sẽ giáng lâm."
Có lẽ đối với cư dân của tòa nhà này, đêm nào cũng là 'ngày lễ' a.
Loảng xoảng! Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Giang Thần đang suy nghĩ nên tặng quà gì cho cư dân trong tòa nhà thì bỗng nghe thấy tiếng đập đồ vang lên từ bên ngoài. Trước đó không hề có tiếng mở cửa, chứng tỏ người đập đồ không phải là nữ tử trong nhà.
Trong nhà chỉ có ba người là Giang Thần, Tô Linh và nữ tử đó. Vậy người đập đồ là ai?
Giang Thần mang theo nghỉ hoặc, mở cửa đi ra ngoài. Phòng khách chỉ có một chiếc đèn ngủ cũ kỹ, ánh sáng rất tối. Tiếng đập đồ phát ra từ phòng bếp, nơi đó không bật đèn nên không thể nhìn rõ tình huống cụ thể.
Tuy nhiên, Giang Thần nhìn thấy trước cửa phòng bếp chỉ còn lại một cái chân.
"Trong nhà có trộm? Ngay cả người cũng trộm, thật quá đáng!"
Giang Thần nói xong, bước nhanh vào phòng bếp. Tô Linh đi theo phía sau.
Khi đi ngang qua nhà vệ sinh, Giang Thần dừng bước, quay đầu nhìn về phía gương trên bồn rửa tay. Hắn luôn cảm thấy trong gương có gì đó quỷ dị.
Vì ánh sáng quá tối, Giang Thần đành phải bước tới gần để xem rõ hơn. Trong quá trình bước đi, cảm giác quỷ dị trong lòng hắn càng trở nên rõ ràng.
Giang Thần nhìn thấy trong gương, mắt hắn đang chảy máu, trán lõm sâu, miệng mũi, lỗ tai đều chảy máu, ngực bị một cây thép xuyên qua, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
"Sao mắt của ta lại chảy máu? Trán lõm sâu như vậy, còn có làn da này, nhìn qua giống như đã chết mấy ngày rồi. Tử trạng này..."
"Có chút giống như bị ngã từ trên lầu xuống, không cẩn thận bị một thanh thép xuyên qua ngực, trán đụng vào một tảng đá, máu chảy ra là do sâu bọ cắn rách mắt, ốc tai của ta, những bộ phận này là nơi yếu ớt nhất trên người, rất có khả năng."