Chương 250: Cố Sự Của Tô Linh.
Chương 250: Cố Sự Của Tô Linh.Chương 250: Cố Sự Của Tô Linh.
Lão nhân đứng trên mái nhà, nhìn xuống Giang Thần đang ở trong hố to trên mặt đất.
Hai tròng mắt tĩnh mịch của hắn tỏa ra khí tức bức người, oán niệm đen kịt quẩn quanh cùng lời nguyền rủa đỏ sậm đan xen, hình thái không ngừng biến hóa, cực kỳ giống một quỷ vật cấm ky không thể gọi tên.
Lão nhân từ từ nâng một bàn tay lên, dường như muốn gõ vang cái gì.
Trước mặt lão nhân rõ ràng không có gì cả, nhưng Giang Thân và Tô Xảo đồng thời cảm thấy tóc gáy dựng thẳng, nội tâm dâng lên một cỗ sợ hãi khó có thể hình dung, da đầu như muốn nổ tung.
"Chạy!" Giang Thần cắn răng hô,'Chạy càng xa càng tốt!" Hắn gian nan đứng lên, bất chấp vết thương nặng, trực tiếp đối mặt lão nhân, đồng thời thúc giục Tô Xảo chạy mau.
Tô Xảo lơ lửng bên cạnh tòa nhà. Ban đầu, nàng đã quyết định một mình thoát đi, nhưng nghe lời Giang Thần và nhìn thấy hắn trọng thương thê thảm, vẫn lựa chọn đối mặt cùng cường địch.
Cảnh tượng này như lay động tâm can của nàng.
Rất nhanh, nàng dường như hạ quyết tâm, thân hình lóe lên, hóa thành một đạo tàn ảnh huyết sắc, trong nháy mắt đã đến trước mặt Giang Thần.
Giang Thần cũng sửng sốt. Tốc độ Tô Xảo thể hiện lúc này thậm chí còn Vượt qua Trương Xuân Vũ trước đây, đạt đến tốc độ cấp Huyết Y chân chính.
Hắn bỗng hiểu ra vì sao Tô Xảo có thể biết được bí mật của hầu hết mọi người trong tiểu khu.
Ngay sau khi đến bên Giang Thần, Tô Xảo không nói hai lời, ôm lấy hắn, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía xa xa.
Giang Thần sửng sốt.
"Ngươi chạy đi, ta không chạy."
Tô Xảo hiếm khi đáp lại, giọng nói rất lạnh lùng, hoàn toàn khác với Tô Linh.
"Muốn đi thì cùng đi!"
Trong nhận thức của nàng, Giang Thần nói lời này là để ngăn cản lão nhân khủng bố này, tạo cơ hội cho mình chạy trốn.
Điều này khiến đáy lòng nàng nhớ lại một ít ký ức đã phủ bụi.
Đêm đó, tỷ tỷ vì cứu mình mà ôm một con quỷ nhảy xuống lầu. Tuy rằng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cuối cùng người chết vẫn là mình. Nhưng Tô Xảo không bao giờ muốn thấy lại có người vì mình mà chết nữa.
"Ta thật sự không đi, ta còn có việc." Giang Thần kiên nhãn giải thích.
Hắn muốn Tô Xảo chạy để tránh bị thương, bản thân không thể đi, còn muốn kiếm chác từ lão nhân khủng bố này.
"Đừng nói nhảm!"
Tô Xảo mặc dù là muội muội, nhưng trong lời nói lại có phong phạm ngự tỷ hơn Tô Linh.
Nàng mặc bộ quân áo đỏ tươi tản mát ra mùi máu nồng nặc, trên người toát ra oán khí khủng bố, thi triển năng lực đến cực hạn, toàn tâm toàn ý muốn mang theo Giang Thần chạy trốn.
Mà giờ phút này.
Lão nhân không gặp bất kỳ cản trở nào, chỉ nhẹ nhàng đưa tay về phía trước, gõ vang một cánh cửa không tồn tại trong không khí.
Cốc cốc cốc!
Không ngờ lại thực sự có tiếng gõ cửa vang lên.
Chưa hết, sau một khắc, tất cả cửa ra vào trong toàn bộ tiểu khu đồng thời vang lên tiếng gõ cửa.
Cộc cộc cộc cộc cộc...
Vội vã và hỗn loạn, khiến người ta hoảng hốt.
Sắc mặt Tô Xảo giữa không trung đột nhiên trắng bệch, giống như một con bạch hạc bị thợ săn bắn trúng, vẽ một đường cong rồi nặng nề rơi xuống mặt đất.
Trong hố to.
Mặt nàng lộ vẻ tuyệt vọng: "Không được, nó quá kinh khủng, có lỗi với tỷ tỷ, lần này ta lại liên lụy tỷ."
Vì chống đỡ một đòn này, toàn bộ âm khí trong cơ thể nàng gần như cạn kiệt, màu đỏ trên quần áo cũng có dấu hiệu phai màu.
Lão nhân quá kinh khủng, chỉ một kích đơn giản đã khiến một tôn Huyết Y gần như bị phế.
Lúc này, lão nhân dậm chân trong hư không, mặt không chút thay đổi tiến đến gần.
Đôi mắt màu xám chết chóc, bình tĩnh và tĩnh mịch.
Từ đầu đến cuối, nó không hề hung hăng dọa nạt, nhưng nhất cử nhất động đều khiến người ta sởn gai ốc, như thể mọi thủ đoạn đều không có hiệu quả trước mặt lão nhân này.
Nó nói muốn ngươi chết. Vậy đêm nay chính là tử kỳ của ngươi!
Lão nhân không nói một lời, lần nữa giơ một tay lên, khí tức tuyệt vọng bao trùm nơi này.
Giang Thần nhét một viên Tụ Linh Đan +3 vào miệng Tô Xảo, sau đó một tay nắm lấy đùi của nàng, cơ bắp trên cánh tay phải phình to lên.
Xoay một vòng.
Tô Xảo như ý thức được điều gì: "Ngươi muốn làm gì!?
"Hưu" một tiếng.
Nàng bị ném thẳng ra ngoài.
Trong bầu trời đêm, tiếng nói của Giang Thần vang vọng.
'Chạy về phía trước, đừng quay đầu lại! Nhớ phải sống sót!'
Giữa không trung. Nước mắt lăn dài trên má tiểu cô nương.
Nơi mềm mại nhất trong lòng bị xúc động, nàng rốt cục gào khóc như một đứa trẻ.
Tại sao, tại sao lại như vậy!
"Sinh ra đã bị nguyền rủa, tất cả mọi người đều phải chết vì ta, vì cái gì a..."
Ký ức không muốn chạm đến nhất ùa về.
Nàng là Tô Linh, nhất thể song hồn, trời sinh Âm Dương Nhãn, lúc đầu nàng tưởng đây là một loại thiên phú, vê sau mới hiểu đây là một nguyền rủa.
Có thể nhìn thấy quỷ, cũng dễ dàng bị quỷ theo dõi hơn.
Cha mẹ vì chính mình mà chết trong tay qUỶ.