Chương 305: Có Người Theo Dõi
Chương 305: Có Người Theo DõiChương 305: Có Người Theo Dõi
"Giao tình bình thường, chỉ cần không liên quan đến lợi ích, người mất rồi thì tình nghĩa cũng tan thôi." Nam tử lực lưỡng lên tiếng, giọng nói rất to.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tân Tứ gia: "Tin tức có đúng không?"
"Hoàn toàn đáng tin, có một số thứ là ta đích thân đi tra" Tần Tứ gia gật đầu.
"Vậy thì tốt, vừa khéo Thiên Thanh hôm nay cũng sắp về rồi, đừng để chuyện nhỏ này ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, còn về Tiểu Vũ... Nam tử lực lưỡng cười nhìn Tân Tứ gia.
"Lão Tứ, suy nghĩ của ngươi vẫn còn quá non nớt, sau chuyện này, công bố kết quả giám định ADN của Tiểu Vũ và Lão Lục, trục xuất khỏi Tần gia đi." Lời nói của hắn khiến sắc mặt Tần Tứ gia cứng đờ, cơ thể lạnh ngắt.
"Nhưng mà đại ca..."
Nam tử lực lưỡng cắt lời hẳn: "Trước mặt Địa phủ, đừng có bất kỳ suy nghĩ may mắn nào, đã giết người thì phải đền mạng."
"Lão Tứ, ngươi càng sống càng thụt lùi!"
Tần Tứ gia ngẩn người một lúc lâu, rồi vội cúi đầu: "Đại ca dạy phải!"...
Chợ đen.
Giang Thần và Hồng tỷ vừa bước vào, Trần Tuyết ở bên cạnh đã chạy tới, kích động nói: "Giang Thần, ta đột phá rồi!"
Nàng mặt ngươi hớn hở.
Từ nay nàng cũng là thiên tài của Trần gia, có thể hưởng thụ sự chú ý của mọi người, được gia tộc ưu ái nguồn lực lớn nhất.
Mà tất cả những điều này.
Đều nhờ nam tử trước mặt này.
Giang Thần thấy, sau lưng Trần Tuyết không xa có một nam tử trung niên, khí tức rất mạnh, thậm chí còn ngang ngửa với hắn, đây là một cao thủ cấp CI
Xem ra đối phương đã đạt tới cấp D+.
Bởi vì chỉ có những người có thực lực ngang hàng với những người dẫn đầu thế hệ trẻ mới được hưởng đãi ngộ như Vậy trong gia tộc.
Tức là khi không làm nhiệm vụ, sẽ có cao thủ cấp C bảo vệ.
Tất nhiên, khi thực hiện nhiệm vụ, dù là thiên tài lợi hại đến đâu cũng không thể được trang bị vệ sĩ.
Đây là bài học xương máu của nhiều thế hệ, bởi vì nếu làm như vậy, sẽ kìm hãm một thiên tài, mãi mãi không thể trưởng thành.
"Chúc mừng, chúc mừng." Giang Thần nói.
"Đa tạ, đây là." Trân Tuyết cười cười, rồi quay sang nhìn Hồng tỷ.
"Chủ nhà của ta, Hồng tỷ."
"Hả?" Trần Tuyết ngẩn người: "Đi chợ đen còn dẫn cả chủ nhà đi theo Sao..."
"Nàng cũng là người trong kỳ nhân giới" Giang Thần còn chưa giới thiệu xong.
Hồng tỷ đánh giá Trần Tuyết vài lần, rồi chủ động đưa một tay ra: "Vị muội này hảo, Tiểu Thần vẫn thường nhắc đến ngươi."
"Phải không?? Hắn nói gì về ta?" Trần Tuyết ngẩn người.
"Hắn nói ngươi rất dũng cảm, lương thiện, ngây thơ, và dáng người rất đẹp..." Hồng tỷ dù sao cũng xuất thân từ gia tộc lớn, quan sát lời nói, cử chỉ có thể nói là đỉnh cao.
Hoàn toàn không cần Giang Thần đứng ra hòa giải.
Chỉ vài câu đã làm quen được với Trần Tuyết.
Hơn nữa, Giang Thần phát hiện, những lời này của Hồng tỷ không có câu nào là nói bừa, ngay cả khi tự mình nói, cũng không thể tìm ra được chút sai sót nào.
Vấn đề là khi mình nói chuyện với nàng về Trần Tuyết. Rõ ràng là nói nàng chân dài não ngắn, không phục thì đánh, sao lại thành dũng cảm, lương thiện, dáng người đẹp?
"Hả?" Trần Tuyết không khỏi hơi đỏ mặt, e thẹn nói: "Tỷ, hắn thực sự nói về ta như vậy sao? Ta cảm thấy thực ra ta không được tốt như vậy..."
"Đương nhiên!" Hồng tỷ vẻ mặt chắn chắn: "Tiểu tử nhìn các tiểu cô nương đều có một lớp màng lọc, huống hồ điều kiện của ngươi vốn đã rất tốt, hơn nữa..."
Nói rồi thì cúi xuống bên tai nàng nói gì đó, khiến mặt Trần Tuyết càng đỏ hơn.
"Tỷ, ta dẫn ngươi đi dạo a, đi, ở đây †a rành!" Trần Tuyết có chút phấn khích đi trước.
Giang Thần thì kinh ngạc nhìn Hồng tỷ, hắn tự nhận mình là thiên tài về tình cảm, nhưng giờ mới thấy, núi cao còn có núi cao hơn, về phương diện này còn phải học hỏi Hồng tỷ nhiều!
Mấy người đi chưa được bao xa.
Nam tử trung niên phía sau đột nhiên bước tới nói một câu gì đó.
Trân Tuyết chậm lại, kéo kéo vạt áo Giang Thần: "Có người theo dõi chúng ta!"
"Suyt!" Giang Thần vô cùng thận trọng: "Cẩn thận chút."
Trân Tuyết cũng nghiêm mặt gật đầu: "Ngươi hiểu."
"Đi chậm lại, giả vờ không phát hiện ra gì." Giang Thần lại nói.
"Giả vờ không phát hiện ra thì ta hiểu." Sắc mặt Trần Tuyết dân trở nên kinh ngạc: "Tại sao lại phải đi chậm lại, bỏ rơi hắn không phải tốt hơn sao?"
"Đừng để hắn lạc mất chúng tai" Lúc này, Giang Thần giống như một cái thánh mẫu: "Mọi người đi ra đều lẫn ngoài xã hội , làm người hà cớ gì lại đi khó xử người ta, nếu lạc mất chúng ta, về nhà hắn sẽ không tránh khỏi bị phạt."
Trần Tuyết càng kinh ngạc hơn.
Điều này không giống với tính cách Giang đồ tể kia của hắn a!
Đối mặt theo dõi.
Phản ứng của Giang Thần và những người khác nằm ngoài dự đoán, bọn hắn chậm lại, vừa đi vừa dừng, khiến một trung niên kỳ nhân trà trộn trong đám đông ở phía sau cũng trở nên thiếu tự tin.
Bọn hắn phát hiện ra rồi?