Chương 332: Trả Cái Đầu Của Ngươi Cho Ta
Chương 332: Trả Cái Đầu Của Ngươi Cho TaChương 332: Trả Cái Đầu Của Ngươi Cho Ta
Trong nhóm của Giang Thần, Triệu Nhị Hổ là người mạnh nhất, nhưng cả đội ngầm lấy hắn làm thủ lĩnh. Hắn chọn con đường có nhiều nhà nhất ở đối diện.
Bọn hắn đi trong bụi cỏ cao ngang người.
Chẳng bao lâu sau, mọi người nhìn thấy một con đường đất rộng hơn. Đi thêm một đoạn nữa có ánh đèn, dường như có một gia đình sống bên đường này.
Vạch qua những bụi cỏ dại rậm rạp.
Mọi người chưa kịp bước lên đường đất.
Đã nghe thấy một tiếng kêu mơ hồ vang lên. "Trả đầu lại cho ta... Trả đầu lại cho 1a..."
Giang Thần lập tức ấn đầu mọi người xuống, khẽ nói: "Nhanh! Trốn đi!"
Triệu Nhị Hổ cũng ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Lão Giang, con quỷ phía trước rất đáng sợ phải không? Chúng ta phải trốn bao lâu?"
Giang Thần chỉ lắc đầu: "Suyt! Nó đang đến đây, đừng làm nó sợ chạy mất!"
Trên con đường đất vàng.
Từ xa trong bóng tối, một bóng người từ từ bò tới, quần áo rách rưới, chân phải từ đầu gối trở xuống đã hoàn toàn biến mất, vết thương máu me đầm đìa.
Thân hình gây gò, dường như đó là một lão giả, cái đầu của hắn không gắn trên cổ mà đang được hắn tự ôm trong tay.
Điều kỳ quái là.
Rõ ràng hắn đang cầm đầu mình, nhưng lại liên tục kêu gào.
"Cái đâu của ta... Cái đầu của ta... Trả lại đầu cho ta..."
Lão giả nhìn quanh, ánh mắt tràn đầy sự độc ác, dường như hắn không chỉ muốn tìm lại cái đầu của mình, mà còn muốn có thêm nhiều cái đầu khác nữa!
Khi hắn đi ngang qua một mảnh đất hoang.
Một giọng nói âm u đột nhiên vang lên.
"Lão nhân gia, lão nhân gia-"
"Trả cái đầu của ngươi cho ta... Trả cái đầu của ngươi cho ta..."
Lão giả sững sờ. Càng nghe càng thấy không ổn.
Trả cái đầu của ta... cho ngươi??
Ý của ngươi rõ ràng là muốn cướp trắng trợn aI
“Quỷ khí +999."
Hắn cầm cái đầu của mình quan sát xung quanh, khi nhìn sang bên trái, thấy trong bụi cỏ rậm rạp, lộ ra một khuôn mặt nam nhân rất khác thường.
"Thứ quỷ quái gì thế này! Quỷ khí +590I"
Lão giả hoảng sợ giật mình.
Toàn thân đối phương đều ẩn trong cỏ, chỉ lộ mỗi khuôn mặt ra ngoài, đôi mắt còn trợn to, giữa đêm hôm khuya khoắt, trông như một cái đầu người đặt ở đó, rất là rùng rợn.
Nhưng rất nhanh, hẳn lại cười.
Âm trầm nói: "Tốt a! Ngươi muốn cái đầu của ta sao?"
Nói rồi bò lại gần vài bước, đưa cái đầu đầy máu me, đôi mắt trắng dã kia, đột ngột áp sát vào mặt đối phương.
Đôi mắt trên khuôn mặt trong bụi cỏ từ từ mở to.
Nụ cười nơi khóe miệng lão giả càng đậm hơn, hắn hiểu rằng, đây là phản ứng bản năng của nhân loại khi đối mặt với nỗi sợ hãi.
Ngay sau đó.
Bàn tay bỗng nhẹ bãng.
Đối phương đã cướp mất cái đầu của hắn, nhanh chóng chui vào bụi cỏ, lanh lẹ chạy xa.
Thi thể lão giả đứng ngây ra một lúc.
Vừa định đuổi theo, lại đột nhiên phát hiện, liên kết giữa mình và cái đầu đã đứt, hắn lập tức hoàn toàn hoảng loạn, lao vào bụi cỏ, điên cuồng tìm kiếm, nhưng chẳng phát hiện gì cả.
Chốc lát sau.
Một âm thanh thê lương cực độ vang lên nơi đây.
"Đầu của ta! Cái đầu của ta đâu!!"...
Mặt bên kia.
Trong đám cỏ dại, một cái đầu đang từ từ nhằm mắt lại trong một trận pháp nhỏ cỡ cối xay. Sau đó, Trần Tuyết cầm một cây bút trận, chấm vào chu sa, nước linh, bột vàng, ... rồi lại vẽ một trận pháp trên đầu của lão giả.
Cùng với các đường nét của trận pháp lóe lên một tia sáng yếu ớt.
Cái đầu này đã bị phong ấn hoàn toàn.
Mặc dù lão giả là một con Lệ Quỷ, nhưng trận pháp vốn có khả năng lấy yếu thắng mạnh, ví dụ như Giang Thần trước đây, với lực lượng cấp C, chỉ dựa vào Chưởng Tâm Lôi đã có thể làm bị thương một đầu Ấu Bạt cấp Huyết Y.
Tất nhiên, việc sử dụng trận pháp cũng có rất nhiều hạn chế, không chỉ phải sử dụng đến các vật liệu quý hiếm mà còn phải khắc họa trước, hơn nữa nếu thời điểm kích hoạt "trận" có chút sai sót thì sế gây ra vấn đề lớn.
Tóm lại, không có sức mạnh nào mà không phải trả giá.
Trân Tuyết lau vệt mồ hôi trên trán.
Nàng vui mừng nói: "Thành công rồi!"
Đối với nàng, việc dùng trận pháp để đối phó với một con Lệ Quỷ có lợi rất lớn.
Giang Thần gật đầu, đã chuẩn bị sẵn, hắn lấy ra một chiếc bao tải từ chiếc túi nhỏ mang theo, nhét cái đầu của lão giả vào đó, thắt nút lại, treo vào thắt lưng.
Trần Tuyết, Dương Thiền đều không thấy lạ, mặt vẫn bình tĩnh.
Nhưng Triệu Nhị Hổ ở bên cạnh thì mặt đỏ bừng, thở hổn hển, lùi lại mấy bước, nhìn ba người với vẻ ngờ vực.
"Sao... sao các người lại thành thạo như vậy?”
Việc cất giữ đâu của một con Lệ Quỷ, nhìn thế nào cũng thấy biến thái, nhất thời hắn cảm thấy, có lẽ mình phải xem xét lại lão bằng hữu này một cách nghiêm túc.
"Nhị Hổ, đừng kích động" Giang Thần vội vàng an ủi: "Chúng ta là kỳ nhân, cũng là khu quỷ sư, khu quỷ sư cất giữ một hai con quỷ, có gì lạ chứ?"
À cái này... Triệu Nhị Hổ muốn nói lại thôi. Hắn không thể đồng tình, nhưng cũng không thể phản bác.