Chương 369: Giang Thần Là Thánh Mấu?
Chương 369: Giang Thần Là Thánh Mấu?Chương 369: Giang Thần Là Thánh Mấu?
"Đúng rồi đại ca, chúng ta vẫn nên nhanh chóng phá hủy ngôi mộ của nó, như vậy nó sẽ..."
Nàng không để ý, khi nghe nàng nói xong, ánh mắt của Giang Thần ngày càng sáng.
Sau đó còn muốn nói thêm điều gì đó, một bóng người đã sải bước dài, nhanh chóng chạy tới, một tay bịt chặt miệng nàng.
"Tiểu di, đừng bốc đồng!!"
Dương Thiền toát mồ hôi lạnh, nhỏ giọng giải thích: "Nói nhiều như vậy là được rồi, nếu nói thêm nữa, sẽ không thể kết thúc đâu."
"Ý gì a.." Dương Nguyệt Đồng ngẩn ra.
Lúc này, nàng thấy nam tử trước mặt đi đến trước mộ nữ quỷ, cúi xuống không ngừng quan sát, còn cẩn thận nằm xuống nghe ngóng động tĩnh bên trong, giống như đã tìm được bảo bối gì đó.
"Thật không ngờ lại có quỷ vật thần kỳ như vậy."
"Tốt! Tốt quá!"
Thấy vậy, Dương Nguyệt Đồng càng ngây người: "Đây..."
"Tiểu di, nàng nên chuẩn bị tâm lý nhất định đi, những chuyện tiếp theo nàng nhìn thấy, nàng đừng quá sợ hãi, nhìn chung Giang Thần vẫn rất chính năng lượng, chỉ là hơi ghét cái ác" Dương Thiền khéo léo nhắc nhở.
"Ý là gì?" Dương Nguyệt Đồng và kỳ nhân chợ đen đều tỏ ra nghi hoặc.
Nếu đã căm ghét cái ác như vậy, tại sao hắn không nhanh chóng đào xác nữ quỷ lên và giết chết nó?
(Đoạn này lão tác viết sai chính tả rất nhiều, Quỷ Canh Mộ = Quỷ Tân Nương, Tưởng Thiên Thiên = Tưởng Tố Tố, đoạn trên mình không sửa vì nguyên tác nó là như thê).......
Rất nhanh, kỳ nhân còn lại phụ trách thôn phía Đông cũng đến.
Khoảng bảy tám người, trong đó có một người hơi không ổn, mất một cánh tay, ngực có một lỗ thủng máu, dùng quần áo nhét vào, tạm thời cầm máu, là đệ tử Võ Tông.
Rõ ràng bị thương nặng như vậy, nhưng hắn không để ai dìu.
Như vậy có thể thấy, đệ tử Võ Tông đều có ý chí kiên cường phi thường, không phải kỳ nhân bình thường có thể sánh được.
Trần Tuyết và những người khác đều hơi kinh ngạc.
Không khỏi nghĩ đến một vấn đề.
Trước đây, đệ tử Võ Tông Lữ Bằng dưới thủ đoạn Giang Thần bị kích động tinh thân đến mức gần như sụp đổ, rốt cuộc đã chịu áp lực tâm lý như thế nào?
"Chuyện gì xảy ra vậy, sao những người đến thôn phía Tây lại đến đây, nơi này không phải nơi các người có thể ở!" Một đệ tử Võ Tông cao to, trông giống như một con trâu rừng gầm lên.
Triệu Nhị Hổ vội đứng ra giải thích: "Thôn phía Tây đã được giải quyết, chúng †a đến để hỗ trợ."
"Làm loạn!" Đệ tử cao to tên là Trịnh Nguyên, quay đầu hét lớn: "Triệu sư đệ, ngươi đưa bọn hắn xuống núi, lần này phiền phức rồi, nhân lúc bọn hắn chưa bị liên lụy, mau đưa đi!"
Hắn cau mày.
Mọi người đã tìm hết mọi nơi trên núi, vẫn không tìm thấy ngôi mộ đó.
Điều này có nghĩa là, nhóm người này phải cố gắng chống đỡ cho đến khi Khương sư tỷ trở về, mới có một tia hy vọng sống.
Bởi vì Quỷ Canh Mộ còn có một đặc điểm nữa, những người bị nó ám nếu muốn bỏ chạy sẽ bị nó truy đuổi ráo riết.
Mấy người ở trên núi, thời gian nó hồi sinh vẫn có thể chậm lại.
Nếu chạy về phía làng, sẽ chết nhanh hơn!
"Cái đó, Trịnh sư huynh... Đã tìm thấy ngôi mộ rồi." Lúc này, Dương Nguyệt Đồng lên tiếng.
"Cái gì!?' Trịnh Nguyên mở to đôi mắt hổ, đầy vẻ kinh ngạc: "Ngôi mộ nào?"
"Cái đó... Bên kia..."
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi đang ngồi xổm trên một ngôi mộ, tay cầm búa sắt lớn, vẻ mặt cảnh giác nhìn trái nhìn phải. Một bộ tư thế không cho người lạ đến gần.
"Người bên kia, đừng nhúc nhích, giao cho tai" Trịnh Nguyên tuy nói chuyện hơi khó nghe một chút, nhưng vẫn rất có phong thái của cường giả.
Thực ra điều này cũng bình thường.
Võ Tông dù sao cũng đã bảo vệ Cửu Châu hàng nghìn năm thậm chí lâu hơn, có những kẻ tiểu nhân như Lữ Bằng, Tần Thiên Thanh cũng chỉ là một sự kiện có xác suất nhỏ, phần lớn đệ tử Võ Tông vẫn rất tích cực hướng thiện.
Thậm chí theo một nghĩa nào đó.
Lữ Bằng, Tần Thiên Thanh cũng không nhất định là kẻ xấu tuyệt đối, bọn hẳn chỉ vì thù hận, lợi ích mà ra tay với Giang Thần.
Đối với Giang Thần mà nói, những người này có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để giết chết kẻ thù.
Nhưng trước mặt quỷ vật, bọn hắn vân sẽ đứng về phía nhân loại.
Chỉ có thể nói, nơi nào có người, nơi đó có giang hô.
Trên đời này vốn không có đúng hay sai tuyệt đối.
Đối mặt với lời nhắc nhở tốt bụng của Trịnh Nguyên, Giang Thần lại lắc đầu: "Đừng qua đây, nữ quỷ này có duyên với ta." Nghe được lời này.
Trịnh Nguyên cau mày: "Hắn bị mê hoặc rồi sao?"
Có người bên cạnh đoán: "Theo tài liệu ghi chép, nữ quỷ này trước khi chết thực sự rất thảm, liệu có phải tiểu tử này nổi lòng thánh mẫu không?"
"Rất có khả năng, thêm vào sự mê hoặc cố ý của quỷ vật, có lẽ chính hắn cũng không biết mình đang làm gì!"
"Phải làm sao bây giờ, giết hắn Sao..."
Sau một hồi thảo luận.
Có người thử hét lớn: "Huynh đệ, ta có thể hiểu tâm trạng của ngươi, quỷ vật này trước khi chết thực sự rất đáng thương, nhưng sau khi chết nó cũng đã hại chết rất nhiều người vô tội."