Quỷ Dị Khôi Phục: Ta Có Thể Hóa Thân Đại Yêu (Bản Dịch)

Chương 469 - Chương 469: Tiểu Hải Đột Phá 1

Chương 469: Tiểu Hải Đột Phá 1 Chương 469: Tiểu Hải Đột Phá 1Chương 469: Tiểu Hải Đột Phá 1

Tiểu Hải lần này nghiêm túc suy ngẫm.

Một lát sau, gật đầu mạnh mẽ: "Muốn!"

"Tiểu Hải cũng muốn bảo vệ bình yên của một phương!"

Nghe vậy, lão Ngụy cười phá lên, khuôn mặt già nua nhăn nhúm như một bông hoa cúc, nhìn Tiểu Hải với vẻ mong chờ.

"Gia gial"

"ỪI" Hắn đáp lại một tiếng rất vui vẻ, vô thức lấy ra hộp thuốc lá, nhưng thấy Tiểu Hải đang ở trước mặt, lại nhét vào túi.

Luống cuống một lúc, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Ăn cơm! Đúng rồi, gia gia còn rất nhiều đồ ăn ngon, đi, gia gia đãi ngươi một bữa!"

Nói xong liền đi về phòng bảo vệ.

Giang Thần và Tiểu Hải theo sau.

Vào trong mới phát hiện ra không gian nhỏ bé này lại không hề bừa bộn, một chiếc giường tre đơn giản, một chiếc bàn học đối diện với cửa sổ, trên đó có vài quyển sách cổ.

Nhưng kỳ lạ là dưới giường tre lại được đóng kín bằng ván gõ.

Nhìn không giống giường, mà giống một chiếc quan tài hơn.

Sau khi vào phòng, lão Ngụy chạy đến bên một tủ đựng đồ ở góc nhà, khom lưng lục tìm, cuối cùng lấy ra một xấp tiền vàng mã, mấy nén hương, một cây nến, trông đều rất cũ kĩ, bám đầy bụi.

Nhưng hắn đối xử với chúng như bảo bối, nhẹ nhàng vỗ sạch, má phồng lên thổi bụi.

Sau đó lấy ra một cái hương án, đặt lên bàn học.

"Cháu ngoan, lại đây!"

Lão Ngụy như dâng bảo vật, hớn hở gọi một tiếng.

Tiểu Hải ôm kiếm, nghĩ ngợi một lúc, tháo mặt nạ, đi tới.

Lão Ngụy lấy bật lửa, vừa định đốt một tờ tiền vàng thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.

"Ngụy thúc!"

Không biết từ lúc nào, Sở Hàn Nguyệt đã xuất hiện bên ngoài.

Lão Ngụy không ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì thì lát nữa hãy nói, để ta ăn một bữa với cháu ngoan của ta trước đã" "Ngụy thúc, ngài đã nghĩ kĩ chưa, những thứ này... là mạng sống của ngài đó!" Trong giọng nói của Sở Hàn Nguyệt mang theo vẻ không nỡ.

"Mạng sống à, tùy số trời." Lão Ngụy phẩy tay, trực tiếp đốt những thứ trên tay, cắm hương nến vào hương án, còn tiền vàng thì đốt trên sàn nhà.

Mùi khói xanh bốc lên nghỉ ngút.

Ngay lập tức.

Một luồng âm khí kinh người ập đến, khiến Giang Thân cũng giật mình, may là âm khí đã bị một sức mạnh vô hình nào đó giam cầm trong phạm vi căn phòng này.

Lão Ngụy xoa xoa đầu Tiểu Hải: "Cháu ngoan, gia gia no rồi, ngươi tự ăn đi."

Nói xong liền cùng Giang Thần ra ngoài. Trong phòng, khí thế toàn thân Tiểu Hải bắt đầu tăng vọt!

Giang Thần cũng đoán ra được đôi điều, không khỏi hỏi: "Lão Ngụy, nó chịu được không?"

Lão Ngụy đóng cửa lại, vẻ mặt rất vui vẻ: "Yên tâm, những thứ này vốn là dành cho những đứa trẻ như nó!"

"Quỷ gần như người, ta đã đợi sáu mươi mấy năm rồi, ta tưởng rằng cả đời này cũng không đợi được."

Giang Thần sửng sốt: "Không đến nỗi chứ, Tiểu Hải thế này cũng không giống người cho lắm a?"

Lão Ngụy trợn mắt: "Ngươi biết cái nỗi gì!"

"Cái gì mà chúng ta nghĩ nhiều, nhất định sẽ sinh ra oán khí, một khi chuyện gì đó trở thành chấp niệm, nó sẽ bị bóp méo, biến một người trở thành quái vật." Lúc này, Sở Hàn Nguyệt hiếm khi chủ động lên tiếng giải thích.

"Một khi một người đã hiểu được thế nào là oán hận, thì sau khi trở thành ma, mọi chấp niệm cuối cùng sẽ biến thành căm thùi"

"Người muốn bảo vệ người khác khi chết, sẽ oán hận kẻ giết người, rồi liên tục đi hại người, người chết đói sẽ oán hận người không cho mình ăn, người chết bất đắc kỳ tử sẽ muốn giết chết tất cả những người liên quan..."

"Cũng vì thế nên quỷ chính là quỷ."

"Những quỷ vật này, không có kẻ nào không tàn bạo."

"Chỉ khi bước vào cấp bậc Quỷ Vương, ý chí mạnh mẽ mới có thể kìm nén chấp niệm, hoặc giấu chúng sâu hơn, đạt đến tình trạng quỷ gần như người."

"Còn một loại khác, là những người không biết thế nào là oán hận."

"Nhưng điều này rất khó, một số thai nhi thậm chí chưa kịp chào đời đã bị phá bỏ, cũng có thể sinh ra oán niệm, ám ảnh bác sĩ hoặc chính mẹ mình."

"Thật khó tưởng tượng, có ai sau khi chết mà trong lòng không nảy sinh oán hận”

"Chấp niệm của đứa trẻ này là gì?"

Cuối cùng, nàng nêu ra thắc mắc của mình.

Giang Thân cũng không giấu giếm, kể lại sự việc.

"Người thân bị tỷ tỷ giết chết, tâm trí nó trong sáng, không thể oán hận tỷ tỷ, chỉ hận mình không bảo vệ được người thân.

"Thì ra là như vậy a... Trên mặt Sở Hàn Nguyệt hiện lên vẻ bừng tỉnh. Lão Ngụy lắc đầu, vẻ mặt có chút phức tạp.

Hắn không hỏi nhiều, vì ngay từ đầu hắn đã biết, những gì Tiểu Hải trải qua, chắc chắn là khó khăn, đau khổ mà người thường không thể tưởng tượng nổi.

"Nhưng Ngụy thúc, dùng những thứ này, sau này ngài..." Sở Hàn Nguyệt khẽ cau mày, lo lắng nói.

"Đừng nói nhiều nữa, sau bốn ngày nữa, có lẽ sẽ là ngày ta chết, ta già rồi, còn có tương lai gì nữa?"

"Tương lai là của những người trẻ tuổi các ngươi!"

Lão Ngụy rất thoải mái nói.

Giang Thần cũng phụ họa bên cạnh: "Đúng thế! Cho nên lão Ngụy, ngươi còn sổ đỏ gì không, hay là nhân lúc bây giờ còn hơi sức, cùng ta đi đổi tên đi, đổi thành tên ta hoặc tên Tiểu Hải cũng được, không phải là ta tham lam đâu, chủ yếu là để làm kỉ niệm."
Bình Luận (0)
Comment