Chương 502: Tâng 2 Bệnh Viện 3
Chương 502: Tâng 2 Bệnh Viện 3Chương 502: Tâng 2 Bệnh Viện 3
Những phát hiện như vậy, khiến số 7 càng cảm thấy tầng hai có lẽ không sạch sẽ, đồng thời cũng nghi ngờ, tầng một có phải cũng có vấn đề hay không?
Người bạn cùng phòng mỗi ngày ngủ chung với hắn có phải cũng có vấn đề hay không?
Tóm lại, vài giờ trước khi điều trị chính thức, đã khiến tâm trí hắn dày vò đến cực hạn, đầu óc càng thêm hỗn loạn, đồng thời bệnh tình của bản thân dường như cũng đang rõ ràng nặng thêm.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều, dạo gần đây bệnh của ngươi càng ngày càng nặng, chỉ có điều trị cẩn thận mới có thể thuyên giảm." Bác sĩ Lạc lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của số 7.
"Nào, nhìn vào chiếc đồng hồ này, chú ý kim giây, cẩn thận tính toán, đã trôi qua bao lâu rồi."
Hắn mở nắp đồng hồ bỏ túi, một tiếng "ting" vang lên, âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Sự chú ý của số 7 lập tức bị thu hút.
"Đếm cùng ta, một giây, hai giây, ba giây. . "
"Một giây, hai giây, ba giây. . "
Số 7 không tự chủ được mở miệng, theo số đếm trong miệng càng ngày càng nhiều, tâm nhìn của hắn bắt đầu mơ hồ, dần dần, trong mắt chỉ còn lại chiếc đồng hồ trong tay bác sĩ.
Mặt đồng hồ như đang phóng to.
Cho đến cuối cùng, cả thế giới của hẳn dường như đều bị chiếc đồng hồ này lấp đầy.
Giọng nói của số 7 trở nên ngày càng ngớ ngẩn, máy móc, không chỉ đếm số giây, mà bác sĩ nói gì, hắn đều theo bản năng gật đầu, lặp lại, đồng ý.
"Tiếp theo ta hỏi gì, ngươi cứ trả lời, không được giấu giếm một chút nào."
"Ngươi hỏi gì, ta sẽ trả lời. Được, ta đồng ý." Số 7 ngẩn ngơ nói.
"Ting "
Mặt đồng hồ được đóng lại, một tiếng giòn tan, sắc mặt số 7 khôi phục một tia linh động, chỉ là hắn vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ bỏ túi đó.
Lúc này bác sĩ Lạc cười cười, mở miệng hỏi.
"Số 7, ngươi sợ nhất thứ gì?"
"Ta sợ nhất. .. người già, trẻ em, và túi ni lông màu đen." Số 7 trả lời thành thật.
"Mgươi mắc bệnh gì?" "Hội chứng thiếu hụt cảm xúc, đối với người, đối với việc đều rất thờ ơ." Số 7 lại trả lời.
Hai câu hỏi này được sử dụng để kiểm tra xem thôi miên có thành công hay không.
Bác sĩ Lạc nghe xong, nhìn vào đơn bệnh án trên tay, gật đầu hài lòng, tiếp tục hỏi: "Số 7, trong cuộc đời ngươi có chuyện gì là ấn tượng sâu sắc nhất, khó quên nhất?"
"Nó có thể là một lần trải nghiệm kích thích nào đó của ngươi, việc độc ác nhất ngươi từng làm, hoặc là một đoạn ký ức đáng sợ nhất."
"Hãy nhớ kỹ từng chỉ tiết lúc đó, kể cẩn thận cho ta nghe, được không?"
"Được. . " Số 7 ngẩn ngơ gật đầu, nghiêm túc nhớ lại.
Một lúc sau hắn mới mở miệng nói: "Có một lần ta đi giao hàng ở nông thôn, lúc đó là mùa đông, đường rất tối, vùng sâu vùng xa không có đèn đường."
"Trên đường về ta đã đâm phải một ông lão, hộp giữ nhiệt hắn xách trên tay đổ hết thức ăn và cơm ra đất, hắn hẳn là phải đi cả đêm để đưa cơm cho ai đó."
"Hắn bị ta đâm hất văng hơn một mét, đầu bị vỡ, chân dường như cũng bị gãy, nằm dưới đất vừa kêu vừa gào."
"Ta lái xe bỏ chạy, nhưng chưa đi được bao xa ta trong gương chiếu hậu phát hiện, ông lão đó thế mà lại ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào hướng ta rời đi, hắn đang ghi nhớ biển số xe của ta!"
"Ta không dám chạy lung tung như vậy, thế là quay xe trở về, cán đi cán lại hai lần, mãi đến khi không nghe thấy tiếng kêu mới rời đi."
"Thực ra lúc đó ta rất sợ hãi, rất căng thẳng, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, sợ muốn chết!"
Nghe xong câu chuyện của số 7, Lạc bác sĩ cười cười: "Số 7, chuyện này không phải lỗi của ngươi, bệnh của ngươi vốn dĩ đã là thiếu hụt cảm xúc, mất đi lòng đồng cảm, ngươi không cần phải có gánh nặng tâm lý, ngươi đã làm đúng, sai lầm. .. chỉ là bệnh tình mà thôi."
Số 7 sửng sốt một chút, tia áy náy cuối cùng trong mắt biến mất: "Cảm ơn bác sĩ, nói ra chuyện này, ta dễ chịu hơn nhiều."
"Không sao, lát nữa còn có điều trị tiếp theo, sẽ khiến ngươi hoàn toàn buông bỏ được." Lạc bác sĩ mở miệng đầy ẩn ý.
Lúc này, trong bóng tối, một người mặc áo blouse trắng bước ra, từng bước tiến đến gần, thân hình hắn dần dân khom xuống, cư nhiên hóa thành dáng vẻ của một ông lão.
Ông lão ngồi xuống một chiếc ghế, tay nâng một hộp cơm, trên hộp cơm còn đặt một tấm di ảnh, bên trong là một ông lão khác.
"Còn nữa không?" Lạc bác sĩ liếc nhìn ông lão này, tiếp tục hỏi.
Còn số 7 thì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lạc bác sĩ, và chiếc đồng hồ bỏ túi của hắn, dường như căn bản không phát hiện ra sự xuất hiện của ông lão.
"Còn một lần nữa, ta thuê nhà ở một khu nhà cũ. . "
"Nhà cũ cách âm không tốt, hàng xóm của ta nuôi một con chó, mỗi tối đều sủa không ngừng."
Trong phòng điều trị hôn ám, số 7 cúi đầu, vừa hồi tưởng, vừa kể lại. Những cảm xúc cực đoan trước kia từng chút từng chút dâng lên trong lòng, hốc mắt hắn có tơ máu dần dần lan ra, trạng thái trở nên càng ngày càng không ổn định.
"Sau đó có một lần vào buổi tối, con chó của hắn chạy ra ngoài, bị ta đụng phải trong khu nhà, ta lôi con chó vào bụi cỏ, dùng đá từng chút từng chút một đập vỡ đầu hắn."
"Sau đó hắn lại mua một con mèo, mỗi ngày cũng kêu không ngừng."
"Ta dùng xúc xích dụ nó ra, mang về nhà, trói lại lấy súng phun lửa đốt, lấy dao nhỏ rạch bụng nó từng chút từng chút. . "
"Hàng xóm rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi, không nuôi gì nữa."
"Mãi đến hai năm sau, hắn sinh một đứa con. .. Ha ha, quá ồn ào rồi! Bọn hắn quá ồn ào rồi! Cũng không thể trách ta! Đều là do bọn hắn quá ồn ào rồi!"