Chương 648: Thế Lực Tề Xuất 7
Chương 648: Thế Lực Tề Xuất 7Chương 648: Thế Lực Tề Xuất 7
Chuong 648: The Luc Te Xuat 7
"Trời đã vào thu rồi, Tiểu Thiên, ngươi mặc thế này không lạnh sao?"
"Đúng vậy thiên ca, ngươi từ lần trước trở về đến giờ vẫn mặc bộ này, chắc phải sáu bảy ngày chưa thay giặt rồi?"
"Tiểu Thiên, ban đêm đeo kính râm có thấy rõ không?”
"Còn không thì đã bốc mùi rồi..."
Thanh niên ban đầu rất tự mãn với "thời trang" của mình, nghe những lời này thì mặt mày cứng đờ.
Ánh mắt hắn quét một lượt qua đám đông, dường như tìm được một người dễ bắt nạt.
Một cú đá văng ra.
"Thất Oa Tử!"
"Ai cho ngươi ăn nói với ta như thế, không lớn không nhỏ."
Một gã bé béo ú ngã lăn dưới đất, bịt mông, tức giận nói: "Thiên ca, một cước này của ngươi chắc chắn sẽ gây ra đại nhân quả, tối nay cây bưởi nhà ngươi sẽ bị trộm!"
"Thất Oa Tử, ngươi lại đoán sai một quẻ, nhớ xin trách phạt từ tam thúc công, trước khi ra khỏi nhà ta đã ăn trái bưởi cuối cùng rồi, ngươi trộm cái cọng lông!" Thanh niên đeo kính râm giễu cợt.
"Tiểu Thiên, đừng bắt nạt đệ nữa." Lúc này, tam thúc công lên tiếng: "Mau giúp thúc công xem thiên tượng này có phải có gì khác thường hay không?”
Vị lão nhân đức cao vọng trọng nhìn vê phía một hậu bối xin ý kiến, người xung quanh không hề tỏ ra bất ngờ, dường như đều cho rằng đó là điều hiển nhiên.
"Không vấn đề gì..." Thanh niên tháo kính râm, nhìn chăm chú phía trước.
Một lúc sau, hắn gật đầu, tỏ vẻ đầy tự tin.
"Tam thúc công, người không nhìn sai đâu, lân này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn."
Tam thúc công giật mình: "Tiểu Thiên, Chiêm Tinh Thuật của ngươi đã đạt đến trình độ này rồi sao? Không cần nhìn sao cũng có thể kết luận quẻ tượng à?!"
"Không, là tổ gia gia tới, ta thấy sắc mặt người không tốt."
Tên thanh niên chỉ về phía trước.
Mọi người lúc này mới chú ý, trên con đường sỏi đá, một lão nhân đang bước tới với gương mặt trâm ngâm.
Mọi người: ”...'
Thật không hổ là quan sát viên chuyên nghiệp. "Tổ gia gial… Tổ thúc gia... Phụ thân..."
Một nhóm người đồng loạt gọi.
Lão nhân xua tay, quét một vòng nhìn mọi người: "Đã thấy rõ chưa?"
"Ừ! Huyết nguyệt trên trời, âm khí nghịch loạn, cấm địa đã xảy ra chuyện rồi!"
Mấy người đáp lại.
"Không chỉ vậy, lần này là 'Cực Số Chi Loạn!"
Những người khác vẫn chưa cảm nhận được gì.
Nhưng tam thúc công cùng vài lão nhân nghe thấy danh từ này thì sắc mặt đồng loạt thay đổi, dường như bị chấn động đến tận cùng.
"Không sao, không liên quan gì đến mọi người." Lão nhân nói xong, nhìn về phía chàng thanh niên đeo kính râm.
"Tiểu Thiên, lần này vẫn phải làm phiền ngươi lên đường rồi."
"Tổ gia gia, thật sao? Lần này có thể cho ta thêm hai trăm đồng được không? Lần trước ta thấy một bộ áo lông vũ mùa đông mà không nỡ mua." Tên thanh niên tỏ ra rõ ràng rất vui mừng.
"Ngươi..."
Lão nhân ánh mắt phức tạp.
Thanh niên trước mắt ông là người hắn tự tay nuôi lớn, cũng chính là truyền nhân đời này của Viên gia, Viên Thiên Toán.
Từ khi sinh ra đã khác thường, ngay cả việc lấy tên cũng gây ra một biến cố nhỏ.
Viên gia vốn theo phương pháp xưa, dùng phương thức rút thăm để đặt tên.
Kết quả là đứa trẻ này đã lấy được chữ "Thiên" ngay từ đầu, cái nghĩa này quá lớn, khiến cho tất cả các trưởng lão trong tộc đều kinh ngạc.
Không ngờ lần thứ hai hắn lại lấy được chữ "Tướng", càng làm mọi người sợ hãi hơn.
Viên Thiên Tướng.
Cả đời các thầy bói đều theo đuổi thiên tướng, cái tên này quá lớn, liên quan quá nhiều, lão nhân lo hắn không chịu nổi, ba tuổi sẽ chết yểu, đành phải phá lệ, để hắn chọn lại.
Lần thứ hai hắn lại lấy được chữ "Cương".
Trùng tên với tổ tiên, về lý đương nhiên cũng không được.
Cuối cùng, đến lần thứ ba, hắn lấy được chữ "Toán", dù cũng lớn nhưng ít ra cũng là người Viên gia, có thể gánh vác được, mới định tên như vậy.
Lão nhân nhìn chăm chú vào thanh niên thật lâu.
Cuối cùng thở dài một tiếng, nói: "Ra ngoài rồi, trực tiếp tìm Âm Tào đòi tiền, muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu."
"Lần này việc ta bảo ngươi đi làm, sống chết khó lường."
Thanh niên đeo kính râm im lặng một lát, dường như không nghe thấy nửa câu sau, bỗng nhiên reo lên vui vẻ.
“Hay quát"
"Vạn tuế Tổ gia gia."
"Lần sau ta sẽ mang hamburger từ thành phố về cho người."
"Đúng rồi, những người ở Âm Tào trông có vẻ hung dữ, ta trực tiếp đến đó đòi tiền, họ có đưa tiền cho ta không? Hay Tổ gia gia viết thêm một phong thư gì đó?"
"Không cần." Lão nhân lắc đầu, đột nhiên lấy ra một cái la bàn đặc biệt, bên dưới vuông và bên trên tròn, đưa cho thanh niên.
"Đây là Lục Nhâm bàn của ta."
Lão lại lấy ra một cuộn bản đồ cổ đã ố vàng, trân trọng đưa cho thanh niên.
"Vật này là nội tình của Viên gia ta."
Lời này vừa thốt ra, xung quanh mọi người đều biến sắc, nhìn chằm chằm vào, họ đều hiểu hành động này của lão nhân có ý nghĩa gì.
"Ta đã dùng phương pháp chiêm bốc, quan sát thiên tượng, Lục hào, Dịch quẻ, phân tự, mười sáu phương pháp bói toán, để nhìn thấy tương lai của Cửu Châu, kết quả toàn là điềm xấu."
"Trong điềm xấu, cũng có biến số."
"Nhưng biến số đó quá mờ mịt, ta thậm chí không thể xác định, đó rốt cuộc là biến số, hay là một kiếp nạn khác."