Chương 881: Vô Đề
Chương 881: Vô ĐềChương 881: Vô Đề
Chương 881: Vô Đề
Giây tiếp theo, thái độ hắn thay đổi hoàn toàn, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết.
"Hành vi của Ác Thân cũng có thể tăng Quỷ Khí?"
"Ác Thân của ta, không, huynh đệ của ta tốt với ta quá, không được, ta phải dạy hắn vài chiêu!
Hắn lẩm bẩm, ngẩng đầu quan sát, xác định phương hướng, cố gắng tiếp cận vị trí của Ác Thân.
Ánh sáng trên đường phố rất tối, từ khi Giang Thần bước vào đây, thời gian dường như luôn ở trạng thái chạng vạng, dường như bị đông cứng.
Xung quanh im lặng, cả con phố chỉ có tiếng bước chân của hắn.
Nhưng Giang Thần biết, mỗi tòa nhà ở đây đều đại diện cho một con quỷ đầy oán niệm, sau những ô cửa sổ cũ kỹ, có lẽ đang có nhiêu cặp mắt ác ý dõi theo mình.
Hắn tay cầm Âm Thần Chùy, tay cầm Ô Thiết Châm, đeo túi xác, hông cài một cái xương đùi trong suốt, trên xương đùi treo một con búp bê xấu xí.
Trên ngực hai vết thương sâu rướm máu, mỗi bước đi đều phát ra tiếng nhỏ giọt.
Trang phục này dù ở một con phố đầy quỷ dữ cũng vô cùng nổi bật.
Chỉ có thể nói cô bé lúc trước thực sự không hiểu đời, nàng không biết một thúc thúc câm Hắc Thiết Chùy, đeo túi xác, miệng nói nhân nghĩa đạo đức, đáng sợ đến mức nào.
"Giang Tiểu Thần! Giang Tiểu Thần!"
"Huynh đệ tốt, ngươi có ở đây không? Huynh tới tìm ngươi, Giang Tiểu Thần!"
Người bình thường ở nơi này đều cẩn thận ẩn giấu mình, Giang Thần lại cầm loa lớn, hét vang trời.
Chủ yếu là hắn không xác định được vị trí chính xác của Ác Thân, lúc này chỉ có thể vừa đi vê hướng tòa nhà sáu tầng, vừa gọi.
"Nếu không ra huynh sẽ đi đó, mau ra đi, huynh đệ một lần, huynh có mấy điều muốn dặn dò ngươi! Giúp ngươi sống lâu hơn trong thành phố đẫm máu tàn nhẫn này."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không hại ngươi đâu.'
Lúc này, trên sân thượng của một tòa nhà sáu tầng, Ác Thân của Giang Thần đang cười gan, chặt đầu một con quỷ trung niên, rồi ném xuống lầu.
Nó đoán rằng, Giang Tiểu Thần mà chính thân nói, chính là mình.
Nhưng những lời của chính thân lại làm nó bối rối.
Nó nắm chặt tay, cảm nhận sức mạnh mạnh mẽ trong cơ thể, gương mặt hiện rõ vẻ hoang mang. Sức mạnh cấp Vương Cửu Bộ, không sai chứ?
Chính thân là cấp Vương Tứ Bộ, còn bị hai vết thương khó lành, điều này nó đã thấy rõ trước khi rời đi.
Làm tổn thương ta?
Ác Thân của Giang Thần nghiêng đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, không một tiếng động mà cười.
"Đang hu dọa ta sao?"
"Ha ha, hành động này hơi dư thừa rồi, ta còn cần thời gian để làm quen với những năng lực này, tạm thời chưa có thời gian trực tiếp đối phó ngươi."
Thông thường, Ác Thân kế thừa toàn bộ mọi thứ về chính thân.
Nhưng Ác Thân của Giang Thần lại khác, nó phát hiện vài năng lực của mình đều sâu xa đến mức không thể nắm bắt, như Lục Nhĩ Thông Thiên Thức, Đại Biến Hóa Thuật, Cân Dau Vân...
Dù có đầy đủ kinh nghiệm, lĩnh ngộ, cũng vẫn khó mà thuần thục.
Cần phải từng bước thử nghiệm mới có thể sử dụng thành thạo.
Ví dụ như lúc giết con quỷ nam và bóng của hắn, Ác Thân đã sử dụng thuần thục một năng lực tên Đại Lực Ngưu Ma Quyền, sức mạnh đáng kinh ngạc, khiến nó vô cùng kinh hãi.
"Những con mồi ở đây quá yếu, cứ để chính thân từ từ vui chơi vậy, ha ha-"
Ác Thân nhìn vào tòa nhà đen trước mặt, thân hình biến mất ngay tại chỗ.
Trong khi đó, Giang Thần vẫn đang miệt mài tìm kiếm huynh đệ của mình, gọi mãi không thấy phản hồi, hắn quyết định chọn một tòa nhà sáu tầng cũ để vào.
"Sáu tầng, chắc là cấp độ Huyết Y Đỉnh Cấp. Nếu vẫn không mạnh hơn quá nhiều, thì phải rời đi, tiến vào trung tâm thành phố này."
Trước khi tiến vào, hắn quay đầu nhìn khu vực tòa nhà cao đen kịt trong màn đêm.
Giang Thần vẫn ở đây một phần vì vết thương hồi phục quá chậm, dù đã dùng đan dược cường hóa, hắn dự đoán cũng phải mất nửa giờ mới hồi phục được bảy tám phần.
Một phần khác là hắn muốn xác nhận thêm sức mạnh của quỷ vật Cấm Khu ở các cấp độ khác nhau.
Sự áp chế của quy tắc, và sức mạnh sau khi quen thuộc với quy tắc, rất khó định lượng, tất cả cần phải thực nghiệm để kiểm chứng.
Tiến vào tòa nhà.
Tòa nhà dân cư cũ kỹ, nhuốm màu thời gian từ bên ngoài, bên trong lại trở thành một tòa nhà văn phòng xa hoa, tất nhiên, từ phong cách trang trí, đây cũng là một tòa văn phòng từ vài thập kỷ trước. Giang Thần leo lên bốn tầng, nghe thấy tiếng động từ phòng pha trà số 404, mở cửa ra, thấy trong không gian chật hẹp có một nam nhân.
Mặc quần âu, áo sơ mi, trông như một nhân viên ở đây, kỳ lạ là, đầu hắn lại đội một chiếc hộp giấy.
Lúc này hắn đang cố chui vào một tủ đựng đồ.
Loại tủ này trẻ con muốn vào còn khó, chưa nói đến người lớn.
Nam nhân mãi không thành công.
Hắn dường như phát hiện ra điều gì, ngẩng đầu lên, qua hai lỗ nhỏ trên hộp giấy nhìn Giang Thần: "Huynh đệ, lại đây giúp ta một tay."
Giọng nam nhân rất kỳ lạ, run ray dường như rất căng thẳng.
Giang Thần bước tới: "Ta phải giúp ngươi thế nào?”
"Đơn giản thôi, đẩy ta vào, chỗ nhỏ này làm ta thấy an toàn."
Giang Thần nheo mắt.
"Ồ, thật sao?”
Đúng lúc đó, hắn thấy một tờ báo dưới quầy lễ tân, rõ ràng có tin tức về một nhân viên công ty làm việc muộn, bị kẹt trong thang máy suốt đêm, vì chứng sợ không gian hẹp mà chết khiếp.