Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1042 - Chương 1728: Trở Lại Chỗ Cũ

Chương 1728: Trở lại chỗ cũ Chương 1728: Trở lại chỗ cũChương 1728: Trở lại chỗ cũ

Chương 1728: Trở lại chỗ cũ

Nếu đây là một sơn đạo trong Nhân Tước Sơn, vậy tiến về phía trước, có lẽ có thể gặp được người.

Nếu là một trong mấy sơn đạo được coi là an toàn đó, vậy xác suất gặp được người càng lớn hơn.

Nhưng nếu là sơn đạo hẻo lánh, vậy đi đến trước hừng đông cũng chưa chắc có thể gặp được người.

Ý thức của Chu Phàm lại duy trì ở trạng thái năm thức, thỉnh thoảng sẽ có Âm Ảnh Quái Quyệt chạm đến cảm tri nguy hiểm của ý thức, nhưng rất nhanh lại bởi vì sợ hãi quang mang hỏa diễm phát ra mà rời đi.

Hắn dẫn theo tiểu cẩu một mực đi trong thời gian một nén hương, mới dừng chân.

Vì phía trước bọn họ có một người.

Là một nữ tử, nàng cầm đuốc, chiếu sáng xiêm y và mặt nàng.

Chu Phàm nhận ra nàng, nàng là một nữ tử trong tiểu đội võ giả đó.

Nàng đang đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn Chu Phàm.

Chu Phàm cũng quan sát nàng, vẫn duy trì cự ly với nàng, hắn cười cười hỏi:

- Cô nương có nhận ra ta không? Ta là độc hành giả lúc trước một mực đi theo phía sau các ngươi.

Nữ tử không trả lời, sắc mặt của nàng lãnh đạm, hai mắt nhìn chằm chằm Chu Phàm.

- Cô nương, cô nương?

Chu Phàm lại nhẹ giọng gọi hai câu.

Chu Phàm nhìn thì không có động tác gì, nhưng trong lòng hắn đã sớm trở nên cảnh giác, hắn đang nghĩ nữ tử này còn có bốn đồng bạn đi đâu rồi?

Thương đội đó lại ở đâu?

Hắn lại ở đây nhìn thấy nữ tử này, chứng tỏ bị dịch chuyển không chỉ có một mình hắn.

- Ta móc tim ra cho ngươi được không?

Nữ tử nhìn Chu Phàm, bỗng nhiên nói khẽ.

Ta móc tim ra cho ngươi được không?

Chu Phàm giật mình, tiếp theo lại lộ ra nụ cười có chút ngượng ngùng nói:

- Sao lại xấu hổ vậy? Có điều ngươi muốn lấy thì cứ lấy đi.

Ta móc tim ra cho ngươi được không?

Trong loại âm trâm này, lại từ trong miệng nữ tử xa lạ nghe được những lời này, nếu là người bình thường gặp phải, cho dù không bị dọa đến không nói ra lời, cũng sẽ liên tục lắc đầu nói không cần, sao lại có ai cao hứng phấn chấn như Chu Phàm đồng ý cho nữ tử móc tim ra cho hắn?

Vì thế mà trên mặt nữ tử này cũng xuất hiện vẻ do dan.

- Cô nương, ngươi mau lấy đi.

Chu Phàm lại vội vàng giục.

- Được.

Nữ tử khẽ gật đầu, nàng rút chuy thủ đeo bên hông ra, chủy thủ lắc lu dưới ánh lửa.

Nàng hờ hững đâm chủy thủ vào bên rìa tim mình, đâm thủng cả quần áo, da, máu tươi bắn ra.

Nàng một mực bảo trì sắc mặt bảo trì bình tĩnh, thoải mái tự nhiên xoay chủy thủ, thật sự móc tim ra.

Xiêm y đằng trước của nàng bị máu tươi nhuộm đỏ, một tay đưa quả tim máu chảy đầm đìa vẫn đang đập về phía Chu Phàm, nói:

- Cho ngươi.

Chu Phàm bình tĩnh nói:

- Cho ta làm gì?

- Không phải ngươi muốn à? Cho ngươi.

Nữ tử lại chậm rãi nói, nàng dường như đang thúc giục Chu Phàm nhận lấy tim.

- Ta lấy cũng chỉ có thể cho chó ăn, ngươi ném nó xuống đất, xem chó của ta có ăn không?

Chu Phàm nói.

- Được.

Nữ tử lại ném tim xuống cạnh chân của Chu Phàm.

Tiểu cẩu lắc đuôi đến gần ngửi ngửi, cúi đầu muốn ăn quả tim này.

Chu Phàm thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, ta chỉ đùa thôi, ngươi thực sự muốn ăn à, hắn vội vàng dùng chân một cước đá văng tiểu cẩu.

Tiểu cẩu sủa mấy tiếng, dường như rất ủy khuất.

- Nó dường như không thích ăn.

Chu Phàm ho khẽ một tiếng nói.

- Ngươi móc tim ra cho ta có được không?

Nữ tử không để ý tới chó có ăn tim không, nàng lại bình tĩnh nhìn Chu Phàm nói.

Ta móc tim ra cho ngươi rồi, vậy hiện tại tới lượt ngươi móc tim ra cho ta. Cái này nghe thì không có gì không đúng cả, Chu Phàm lắc đầu nói:

- Thế sao được, ta không nói muốn móc tim cho ngươi.

- Ngươi móc tim ra cho ta.

Thanh âm của nữ tử biến thành mờ mit.

Chu Phàm cảm thấy toàn thân mình cứng ngắc, trong lòng hắn không ngừng có một thanh âm đang kêu gọi hắn, thúc giục hắn móc tim ra cho nữ tử đó.

- Được, giờ ta móc tim ra cho ngươi.

Ánh mắt Chu Phàm biến thành có chút đờ đẫn, hắn rút đao gỉ.

Tiểu cẩu sủa to, cũng nhanh chóng há miệng cắm ống quần Chu Phàm, nó dường như muốn lay tỉnh Chu Phàm.

Nữ tử chỉ hờ hững nhìn, nàng dường như khẳng định Chu Phàm nhất định sẽ móc tim cho nàng.

Chu Phàm nhìn đao gỉ trong tay mình, sau đó đao gỉ của hắn giơ lên, một đao bổ ra.

Một đao mang theo lãnh lam hỏa diễm, Ô Hắc Lôi Hồ, Thanh Hắc Quỷ Khí vô cùng rực rỡ xẹt qua trong bóng đêm, nữ tử bị một đao chém thành hai nửa.

Thân thể nàng nhanh chóng hóa thành mảnh vụn màu đen, bốc cháy trong không trung.

Nàng phát ra tiếng hét bén nhọn cực kỳ thê lương, nàng còn muốn xông tới Chu Phàm, chỉ là nàng chưa đi đến nơi, đã triệt để sụp đổ ngã xuống đất, lưu lại một đống thi tích màu đen.

Chu Phàm cất đao vào vỏ, cúi đầu trách mắng:

- Con chó ngốc này, cắn nát cả ống quần của ta rồi.

Tiểu cẩu cúi đầu phát ra tiếng sủa khẽ, nó cảm thấy mình rất ủy khuất.
Bình Luận (0)
Comment