Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1068 - Chương 1754: Hài Cốt

Chương 1754: Hài cốt Chương 1754: Hài cốtChương 1754: Hài cốt

Chương 1754: Hài cốt

Chu Phàm dẫn theo tiểu cẩu vòng đi vòng lại ở trong núi, giết một số quái quyệt, nhưng vẫn không ra khỏi được ngọn núi lớn này.

Có điều trong lòng hắn cũng không gấp, bởi vì núi lớn không tính là nguy hiểm, hơn nữa hắn đang kiên nhẫn chờ Không Chuyển Đồng xuất hiện.

Nửa canh giờ sau, Chu Phàm cuối cùng nhìn thấy đá núi cách trước người một trượng nhô lên, tảng đá to bằng cái đầu trên mặt đất lại chui ra.

Chu Phàm lấy ra Pháp Tắc Chuyển Luân, bình tĩnh gảy luân bàn.

Luân bàn chậm rãi chuyển động, sau đó dừng lại, không phát sinh gì.

Lại không trúng... Chu Phàm thở dài một tiếng, chỉ có thể nhìn Không Chuyển Đồng mở mắt, sau đó cảnh vật chung quanh không ngừng biến hóa, đợi khi cảnh vật dừng lại, Không Chuyển Đồng biến mất.

Chu Phàm sớm đã quen rồi, tròng mắt hắn chuyển động, nhìn quét xung quanh, rất nhanh toàn thân lờ mờ run lên.

Dưới chân hắn phủ kín hài cốt, hài cốt của người, hài cốt của dã thú, còn có các loại hài cốt của sinh linh không nhận ra.

Đại địa mờ mịt đều là xương cốt trắng, vàng, đen xì.

Hắn trước giờ chưa từng thấy nhiều xương cốt như vậy.

Xương cốt dưới chân hắn tầng tầng lớp lớp, nhìn vào khe hở giữa xương cốt, chỉ có thể nhìn thấy bóng đen xì, hoàn toàn không nhìn thấy mặt đất.

Ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, còn có thể nhìn thấy đường xương nhấp nhô bất định.

Cho dù mở ra nhãn thức, cũng không nhìn thấy cuối.

Hắn lâm vào một hài cốt chi địa.

Chu Phàm đầu tiên là ngay lập tức mở ra lục thức, chờ phát hiện ý thức không cảm ứng được bất kỳ dự triệu nguy hiểm gì, hắn mới thở phào.

Cho dù nhiều hài cốt như vậy khiến người ta nhìn thấy mà trong lòng sợ hãi, nhưng chỉ cần ý thức không cảm ứng được nguy hiểm, vậy vấn đề chắc không lớn.

Tiểu cẩu thè liếm xương cốt, rất nhanh nó sủa khẽ một tiếng, ho khẽ, sau khi ho ra nước miếng, không liếm nữa.

Chẳng lẽ những xương cốt này không thể ăn sao?

Trong lòng Chu Phàm hiện lên suy nghĩ như vậy, có điều những cái này đều là việc nhỏ, hắn không nghĩ nhiều.

Cho dù hắn không làm rõ được trạng thái của Tiểu Muội, nhưng hắn chưa bao giờ lo lắng Tiểu Muội sẽ bị độc chết, hắn có chết thì Tiểu Muội cũng không thể chết.

Trước khi thứ trong cơ thể Tiểu Muội ngủ say, khẳng định sẽ nghĩ ra biện pháp bảo hộ bản thân được an toàn.

Bầu trời bị mây mù che khuất, âm phong gào thét.

Chu Phàm xách tiểu cẩu lên, rụt rè chạy tới một phương hướng, cho dù hiện tại không cảm ứng được nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là không có nguy hiểm.

Không Chuyển Đồng sẽ dịch chuyển người tới nơi càng lúc càng nguy hiểm, đây không phải là chuyện đùa.

Cho dù xương cốt trải ở trên cùng, Chu Phàm có thể nhận ra cũng không tính là quá nhiều, ở trong đây, xương cốt của người chỉ là một bộ phận cực nhỏ.

Phần lớn là hài cốt của dị thú không biết tên, hoặc là cũng xen lẫn xương cốt của không ít quái quyệt.

Có một số quái quyệt sau khi chết, cũng sẽ giống như người lưu lại xương cốt.

Trong những xương cốt này, khiến Chu Phàm đặc biệt chú ý là hài cốt to lớn phân ra ở ba góc đông bắc, tây bắc, tây nam.

Trong đó hài cốt to lớn ở góc đông bắc là một đôi xương trắng gấp khúc giao nhau, xương trắng như liêm đao, sáng lấp lánh.

Xương trắng gấp khúc cao có mấy chục trượng, nếu đến gần sẽ biết, chúng không nhỏ như đứng nhìn từ xa xa, người là rộng phải một trượng.

Hài cốt to lớn ở góc tây bắc chắc là một cái đầu. . . Nói là chắc, vì Chu Phàm không thể xác nhận, đây không phải là xương cốt của bất kỳ sinh vật đã biết nào hắn từng thấy, đầu hài cốt đỏ thẫm cũng cao có mấy chục trượng, bên trên mọc đầy cốt thứ bén nhọn, đặc biệt là nó có một nửa là sương khói đỏ thẫm, đồng thời sẽ không ngừng thay đổi, khi một nửa khác từ sương khói đỏ thâm chuyển hóa thành hài cốt, một nửa hài cốt còn lại sẽ hóa thành sương khói đỏ thẫm.

Ca hài cốt thứ ba ở góc tây nam nhìn thì giống như một cốt trảo to lớn, nhưng lại có lỗ tròn dày đặc, lỗ tròn có màu lam, nhìn giống như bảo thạch khảm trên cốt trảo.

Ba cỗ hài cốt to lớn này đứng sừng sững ở hài cốt chi địa, cho dù Chu Phàm muốn không nhìn thấy cũng không thể.

Hắn vẫn duy trì thái độ cẩn thận, đi tới phía đông nam không có hài cốt to lớn.

Trong lòng hắn nghĩ vì sao nơi này lại tụ tập nhiều hài cốt như vậy?

Chỉ là hắn không thể nghĩ ra được đáp án của vấn đề, hắn muốn mau chóng ra khỏi nơi này.

Chân của hắn khó tránh khỏi giãm lên trên từng hài cốt, hài cốt phần lớn là lấy màu đen, vàng, trắng làm chủ, cũng có một số hài cốt màu sác khác, nhưng loại hài cốt này rất ít.

Lục thức của hắn một mực mở ra, đề phòng tình huống nguy hiểm phát sinh. Chu Phàm bỗng nhiên dừng chân, bởi vì nhãn thức hắn mở ra nhìn thấy rõ ràng hài cốt ở cách hắn trăm trượng lờ mờ rung rung.

Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, rất nhanh hắn thay đổi phương hướng một chút, chỉ là hắn lại không thể không dừng chân, bởi vì hài cốt chung quanh đều rung rung.
Bình Luận (0)
Comment