Chương 1762: Gia sư nói (2)
Chương 1762: Gia sư nói (2)Chương 1762: Gia sư nói (2)
Chương 1762: Gia sư nói (2)
- Không phải vãn bối không tin tiền bối, mà là lời dặn dò của sư phụ vãn bối không thể không vâng theo, xin tiền bối thông cảm cho.
Chu Phàm lại vẻ mặt hổ thẹn nói, nhưng bên trong lời nói lại không hề có ý nhượng bộ.
Nộ ý Trên mặt Lý Cốt càng nhiều hơn, hắn cười lạnh nói:
- Cuộc đời ta thống hận nhất chính là người khác bắt ta thề, ngươi không tin thì thôi, đợi cho trời tối lúc cốt hỏa dâng lên, ngươi muốn tin cũng muộn rồi.
- Tiên bối, chỉ là lập một lời thê đơn giản mà thôi, nếu ngươi không lập lời thê, bảo van bối làm sao tin ngươi được?
Chu Phàm thở dài một tiếng nói:
- Dung hợp Toái Không Cốt, vãn bối là vạn lần không dám dùng, nhưng cốt hỏa dâng lên, vấn bối mất mạng thì cũng thôi, tiền bối cũng mất đi một người truyền thư.
- Chẳng lẽ tiền bối muốn giày vò ở đây chín mươi năm sao? Làm gì phải vì việc nhỏ như vậy mà làm ra hành vi tổn nhân bất lợi kỷ chứ?
Lý Cốt hơi trâm mặc, nộ ý trên mặt hắn biến mất, thở dài:
- Xem ra ngươi biết rồi.
-Van bối không biết, van bối chả biết gì cả.
Chu Phàm cố ý giả bộ hồ đồ nói.
- Nếu không đoán được, sao ngươi lại mạo hiểm chọc giận ta, nhất định bắt ta lập lời thề.
Lý Cốt cười khẩy nói:
- Ngươi đã không tính là ngu, vậy không cần nói những lời ngu xuẩn đó nữa, có một số việc ta không nói dối, chờ trời tối, ngươi là không thể sống sót dưới sự thiêu đốt của cốt hỏa.
-Van bối chỉ đoán được một chút, nhưng nhiều hơn thì quả thật không thể biết được.
Hai hàng lông mày Chu Phàm nhướng lên, nói.
- Ngươi là làm thế nào mà nhìn thấu được ta?
Lý Cốt hỏi.
- Tiền bối không ngờ ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây, sở dĩ tiền bối chuẩn bị rất vội vàng, có một số câu trước không khớp với câu sau, cho nên vãn bối mới nhìn ra được một số vấn đề trong đó.
Chu Phàm giải thích.
- Quả thật đúng như ngươi nói, ta chưa từng nghĩ tới sẽ có người vào được đây trước khi Tàng Cốt Sơn chưa mở. Trên mặt Lý Cốt lộ ra vẻ tiếc nuối nói:
- Nếu không ta khẳng định có thể lập ra một bài không có lỗ hổng.
Cho dù thật sự thiên y vô phùng, ta cũng sẽ không dễ dàng tín nhiệm một người lạ. .. Trong lòng Chu Phàm yên lặng nghĩ.
- Ngươi đã biết, vậy ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất là ngươi ngoan ngoãn dựa theo lời ta nói mà làm, làm như vậy sẽ khiến ngươi mất nửa cái mạng, nhưng sau khi ta khi ra ngoài, khẳng định sẽ cứu ngươi.
Sắc mặt Lý Cốt hờ hững nói.
- Lựa chọn thứ hai thì sao?
Chu Phàm hỏi.
- Nếu ngươi không chịu, vậy ta sẽ khiến ngươi phải chịu hết nỗi khổ của Ngũ Quỷ Phệ Tâm.
Lý Cốt cười âm hiểm, không còn che giấu ác ý nữa, nói.
- Không có tu sĩ nào có thể kiên trì được thời gian ba hơi thở dưới Ngũ Quỷ Phệ Tâm.
Lý Cốt lạnh lùng nói:
- Nói cho ta biết ngươi chuẩn bị chọn như thế nào?
- Rất xin lỗi, hai lựa chọn này ta đều sẽ không cân nhắc tới.
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Tiền bối có thể nghe vãn bối nói một chút không?
- Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Trên mặt Lý Cốt lộ ra vẻ khinh thường:
- Ý vào một chút khôn vặt, cho rằng có thể bàn điều kiện với ta à? Ngươi đã không muốn chọn cái thứ nhất, vậy đợi ta bắt ngươi, cho ngươi thử một chút nỗi khổ Ngũ Quỷ Phệ Tâm.
Lý Cốt vừa dứt lời, hắn chỉ về phía Chu Phàm.
Mà thân thể của Chu Phàm lập tức di động, biến mất tại chỗ.
Bởi vì xung quanh đều có cốt bộc vây quanh, Chu Phàm chỉ có thể chạy lòng vòng, sau khi đổi một phương vị khác hắn hai chân cùng bước, mới phóng tới cốt bộc.
Một tiếng râm vang lên.
Cốt bộc bị đập cho tan tành, Chu Phàm đã xuất hiện ở ngoài mười trượng.
- Thân pháp cấp thuấn di.
Trên mặt Lý Cốt lộ ra vẻ cả kinh, hai tay hắn cấp tốc bắt lấy cốt bộc hình thái một dã thú.
Cốt bộc bị hắn tóm lấy, phốc một tiếng hóa thành cốt phấn màu vàng, cốt phấn tản ra, hình thành bụi màu vàng. - Trở về cho ta.
Lý Cốt nổi giận thổi một hơi.
Bụi vàng biến ảo thành phù văn đặc tính.
Chu Phàm đã chạy ra xa xa cảm thấy mình đang không ngừng lui về phương hướng của Lý Cốt.
Hắn hơi biến sắc, biết là thuật pháp của tu sĩ dẫn tới.
Hắn hừ lạnh một tiếng, Long Thần Huyết trong thân thể trở nên sôi trào, lực lượng đặc thù bao phủ thân thể hắn lập tức sụp đổ, hắn lại tiếp tục thuấn di về phía trước, rời xa Lý Cốt.
Lý Cốt nhìn phù văn bụi chậm rãi tiêu tán, vẻ kinh hãi trên mặt hắn càng lúc càng đậm, một võ giả nho nhỏ không ngờ có thể phá được thuật pháp của hắn.
Lý Cốt thi triển thân pháp đuổi theo Chu Phàm, mà mấy trăm cốt bộc của hắn đã phân tán ra bốn phía, ý đồ vây kín Chu Phàm.
Về phân Tiểu Muội đang sủa to ở sau lưng, lại không ai để ý tới nó...