Chuong 1806: Cam ung phap
Chuong 1806: Cam ung phapChuong 1806: Cam ung phap
Chương 1806: Cảm ứng pháp
Cho dù là võ giả khí huyết hơi cường đại một chút bị cắt đi tứ chi, cũng sẽ không chết dễ như vậy, huống chỉ là Bách Minh Thành đã sớm tiến vào Đạo cảnh.
Án này quả nhiên kỳ quái. .. Chu Phàm gấp hồ sơ lại, thầm nghĩ.
Chỉ xem hồ sơ, chỉ có hiểu biết đại khái, không thể từ trong hồ sơ tìm ra nguyên nhân chết của Bách Minh Thành.
Chu Phàm buông hồ sơ vụ án, hắn lang lặng suy nghĩ một lúc, trong lòng dần dần có kế hoạch.
Hắn quyết định trước tiên bỏ án này, để Trân Vũ Thạch hỗ trợ điều tra, nếu phát hiện manh mối gì hắn lại gia nhập, nếu để ba người Khổ Vinh nhanh chân đến trước, vậy chỉ có thể nói vận khí của hắn không tốt.
Hiện tại trước mắt quan trọng nhất là nghĩ biện pháp tiến vào Đạo cảnh!
Nếu không, cho dù hắn có thể phá án, hắn chưa tiến vào Đạo cảnh cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi, vị trí Chinh Bắc Sứ này không tới lượt hắn!
Ba ngày trong nháy mắt là trôi qua, ba ngày này Chu Phàm trừ lưu ý tin tức của Tiêu Tức Phù ra, một mực ở trong khách sạn đóng cửa không ra, khổ tâm nghiên cứu Bá Thiên Nguyệt Thánh Chân Quyết.
Cho đến buổi chiều ngày thứ tư, hắn mới tính là triệt để hiểu được nửa bộ phận trước của Bá Thiên Nguyệt Thánh Chân Quyết.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, lúc này Chu Phàm mới lấy ra một bình ngọc dịch Kim Nguyệt Khâu Thụ, rót một chén nhỏ, lại cất bình ngọc dịch Kim Nguyệt Khâu Thụ đi.
Dịch Kim Nguyệt Khâu Thụ một lần phải dùng bao nhiêu phân lượng, hắn đã chuyên môn hỏi Chu Tiểu Miêu, cho nên phân lượng này là không có vấn đề.
Chu Phàm nuốt vào dịch cây vàng óng ánh trong vắt trong chén, sau đó mới không nhanh không chậm vận chuyển tâm pháp của Bá Thiên Nguyệt Thánh Chân Quyết.
Chân khí trải qua ba lần thối luyện trong cơ thể toàn bộ đều vận chuyển, sôi trào trong khí mạch, khí điền, huyết cốt, khí khiếu.
Dịch Kim Nguyệt Khâu Thụ biến thành khí khái màu vàng kim và chân khí dung hợp cùng một chỗ, giúp Bá Thiên Nguyệt Thánh Chân Quyết gia tốc chuyển hóa chân khí.
Chân khí giống như sắp bốc cháy vậy, co lại thành hình thái mặt trăng, chỉ là mặt trăng khí khái này là màu hắc lam, một loại khí tức âm hàn bá đạo tràn ngập trong cơ thể.
Chu Phàm ngưng thần tiếp tục vận chuyển, những mặt trăng khí khái từ chân khí ngưng tụ thành trong cơ thể này chỉ là giả chân nguyên, hắn vận chuyển tâm pháp, bắt đầu thử cảm ứng sự tồn tại của pháp, cướp lấy dung hợp pháp. Pháp tu do ngoài thiên địa, bước thứ hai này là phải cảm ứng được sự tồn tại của pháp, nếu không cảm ứng được, vậy chuyển hóa này thất bại, cái này coi trọng thiên phú hơn.
Mà thiên phú. .. Chu Phàm không nghĩ nhiều, nhân hồn của hắn theo sự vận chuyển của tâm pháp lan ra ngoài hồn hải.
Có thể cảm ứng được pháp hay không phải xem nhân hồn của hắn.
Nhân hồn dường như tróc ra khỏi cơ thể, càng lên càng cao, sau khi một trận cảm giác choáng váng truyền đến, hắn phát hiện mình xuất hiện trong một bầu trời đêm đen xì.
Nhưng bầu trời đêm đen xì này lập tức được thắp sáng, hắn thấy vô số ánh sáng nhiều màu.
Có một số ánh sáng nhỏ xíu, có một số quang mang to như mặt trời, có một số quang mang như đường kẻ, có một số quang mang như cột trụ, hình dạng cực kỳ quái dị.
Nhân hồn của hắn khẽ run lên.
Chu Phàm đột nhiên mở ra, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, bởi vì tâm thần chấn động, dẫn tới dung pháp thất bại, nhưng hắn không phải kinh ngạc vì chuyện này, mà là thứ hắn cảm ứng pháp nhìn thấy.
Dựa theo một số điển tịch hắn đã xem ở Tiêu Lôi Thư Viện, nếu có thể cảm ứng được sự tôn tại của pháp sẽ nhìn thấy một đạo quang mang, hình dạng màu sắc của đạo quang mang đó không xác định, nhìn thấy quang mang gì cũng có khả năng.
Nếu không cảm ứng được, đó chính là một mảng đen xì.
Nhưng hắn nhìn thấy lại không phải một đạo quang mang, mà là vô số quang mang màu sắc khác nhau, hình thái khác nhau.
- Thế này là sao?
Chu Phàm thấp giọng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ ta ở phương diện cảm ứng pháp có thiên phú dị bẩm?
Chu Phàm không dám thử nữa, bởi vì nhiều quang mang như vậy, hắn không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Thư tịch ở tàng thư phòng của Tiêu Lôi Thư Viện chưa từng nói tới loại chuyện này, Chu Tiểu Miêu cũng không đề cập tới.
Nhưng Chu Tiểu Miêu không nói, không có nghĩa là nàng không biết, chỉ là Chu Phàm không biết loại tình huống này, hắn không hỏi đến chuyện ở phương diện này, cho nên Chu Tiểu Miêu không nói.
Đến buổi tối, Chu Phàm tiến vào thuyền, hắn chỉ bắt tới một dòng sương mù, nói với Thực Phù là hắn có việc phải xử lý, hỏi bên nàng có chuyện gì không?
Đợi sau khi xác nhận bên Thực Phù không có chuyện gì, Chu Phàm mới cắt đứt đối thoại ngắn gọn giữa hai người, nhìn vê phía Chu Tiểu Miêu đang chậm rãi ăn xương cốt. Tiểu hắc long thì ở bên cạnh chảy nước miếng, cũng muốn ăn một miếng, nhưng mỗi lần tho đầu tới, đều bị Chu Tiểu Miêu dùng tay vỗ ra, nó ủy khuất phát ra tiếng hu hừ.