Chương 1810: Thập Tuyến Sí (2)
Chương 1810: Thập Tuyến Sí (2)Chương 1810: Thập Tuyến Sí (2)
Chương 1810: Thập Tuyến Sí (2)
- Thế gian không ngờ có thứ thích hợp cho tu sĩ dung hợp nhiều loại chân nguyên như vậy à.
Với kinh nghiệm phong phú của Chu Tiểu Miêu, cũng không khỏi tấm tắc lấy làm lạ nói.
- Không phải nói chúng ta không thể mang vật sống ra ngoài à?
Chu Phàm lại nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ Hư Sinh Linh không tính là vật sống sao?
- Hư Sinh Linh là tồn tại rất đặc thù, vả lại nó đã dung nhập vào trong cơ thể của ngươi, có thể mang ra ngoài thì có gì thân kỳ?
Chu Tiểu Miêu hừ một tiếng nói:
- Quy tắc không thể mang vật sống ra ngoài, chỉ là thuyền nhằm vào những người dẫn dắt chúng ta mà thôi.
- Hiện tại ta muốn ra ngoài.
Chu Phàm có được thứ mình muốn, hắn không muốn ở lại đây nữa, muốn sau khi ra ngoài lập tức tiến hành lần thử thứ hai, thuận lợi phá cảnh vượt qua ngưỡng cửa của Đạo cảnh.
- Ngu xuẩn, với tâm thái hiện tại của ngươi mà tu luyện, đó là tự tìm đường chết.
Chu Tiểu Miêu không nhịn được quát.
Chu Phàm như bị dội một gáo nước lạnh, tu luyện công pháp trình độ bực này đặc biệt là dính dáng tới nhân hồn, nếu một khi lơ là, chính là sẽ chết người.
- Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở.
Chu Phàm trịnh trọng nói lời cảm tạ với Chu Tiểu Miêu.
- Không cần cảm tạ ta.
Sắc mặt Chu Tiểu Miêu đột nhiên trở nên nghiêm túc:
- Ta chỉ là muốn xem Hóa Nguyên Cảnh chân nguyên dung hợp mười loại pháp sẽ là tình huống thế nào, ngươi cho rằng ta quan tâm tới sự sống chết của ngươi à, muốn đa tạ ta, vậy cho ta một lân cơ hội phụ thân.
Chu Phàm cảm thấy Chu Tiểu Miêu này không giống mèo, mà là giống chó, chó muốn lật mặt là lật mặt.
Chu Phàm tiếp theo bình phục lại tâm tình một chút, không nhanh không chậm, chờ đến giờ mới cùng tiểu hắc long rời khỏi Khôi Hà Không Gian.
Chu Phàm và tiểu hắc long vừa rời đi, Chu Tiểu Miêu cũng rất căm tức nói:
- Vì sao ta phải nhắc nhở hậu bối chó này, sống chết của hắn liên quan gì tới ta? - Hậu bối chó này vận khí tốt như vậy, ta có nên sáng tối thắp ba nén hướng vái thần không?
Trên mặt Chu Tiểu Miêu lộ ra một tia do dự, nhưng rất nhanh nàng lại cảm thấy một trận sỉ nhục, nàng không ngờ lại cân nhắc loại chuyện hư vô mờ mịt này.
Đúng là quá mất mặt, nàng liền triển khai một phen phê bình mãnh liệt đối với bản thân.
Chu Phàm tỉnh lại, Hư Sinh Linh Thập Tuyến Sí tương tự như trái cây tăng thọ hắn ăn trước kia, đây là tự động dung nhập vào thân thể, không cần thực hóa nữa.
Hắn ghi nhớ lời dạy của Chu Tiểu Miêu, không vội vàng hấp tấp ăn xong bữa sáng, lại bố trí phù trận, bảo Tiểu Quyển canh chừng cho hắn, hắn xác nhận tâm cảnh đã bình tĩnh mới bắt đầu lần thử thứ hai.
Giống như ngày hôm qua, rất thuận lợi dựa vào công pháp và dịch Kim Nguyệt Khâu Thụ hoàn thành bước đầu tiên.
Chu Phàm nội thị từng dòng khí khái hắc lam nguyệt nha (mặt trăng màu đen lam) trong cơ thể, tâm pháp lại xoay chuyển, nhân hồn cẩn thận lan ra.
Hắn có cảm giác choáng váng càng lên càng cao, khi cảm giác choáng váng vơi đi, hắn lại xuất hiện trong không gian đen xì, vô số quang mang tỏa ra sắc thái khác nhau.
Thân thể hắn vươn ra mười dây nhỏ màu đen, dây nhỏ quấn tới mười đoàn quang mang màu sắc hình thái khác nhau.
Phàm là quang mang bị tơ nhỏ màu đen quấn lấy, bất kể là thể tích bao nhiêu, hình dạng đều đang nhanh chóng thu nhỏ thành điểm sáng, bị tơ nhỏ màu đen kéo vào trong thân thể Chu Phàm.
Nhân hồn của Chu Phàm cũng theo đó lùi về trong hồn hải.
Hắn nhìn thấy một mảng cánh lông to lớn, trong cơ thể cánh lông có mười đoàn quang mang.
Cánh lông đang không ngừng co duỗi biến to, cho đến khi dần dần tản đi, mười đoàn quang mang ảm đạm từ trong lao ra, dung nhập vào trong khí khái hắc lam nguyệt nha trong cơ thể Chu Phàm.
Khí thái nguyệt nha mông mông lung lung, nhưng dần dần biến thành khác nhau, giống như có sinh mệnh.
Chu Phàm mở mắt ra, mắt hắn cũng chiếu ra khí thái nguyệt nha, khí thái nguyệt nha trong con ngươi dan dần nhạt đi.
Chu Phàm cảm thấy thế giới trong mắt cũng dần dần biến thành khác hẳn, hắn dường như có thể nhìn thấy khí mờ mờ đang lưu động.
Loại ảo giác này rất nhanh liền tản đi, rất nhanh Chu Phảm có thể cảm ứng ra loại ảo giác này đến từ lực lượng mới sinh trong thân thể hắn.
Đó là chân nguyên! Cho dù phân lượng của loại lực lượng mới sinh này không nhiều lắm, nhưng tất cả chân khí trong cơ thể đều lấy nó làm trung tâm, nó xuất hiện cũng có nghĩa là Chu Phàm đã chân chính tiến vào Đạo cảnh.
Chu Phàm hiểu được hắn cuối cùng cũng vượt qua ngưỡng cửa của Đạo cảnh, trở thành tu sĩ Đạo cảnh, mặt hắn lộ vẻ vui mừng đứng lên.
Vừa đứng lên, hắn có thể cảm giác được huyết nhục gân cốt trên thân thể hắn đều đang thuế biến, biến thành vô cùng phối hợp.
Hắn thậm chí không mở ra nhãn nhĩ tị thiệt thân ngũ thức, cũng phát hiện cảm tri của mình nhạy bén hơn.