Chương 1832: Manh mối hồ sơ
Chương 1832: Manh mối hồ sơChương 1832: Manh mối hồ sơ
Chương 1832: Manh mối hồ sơ
Bách Minh Thành đã sáu mươi hai tuổi, người quen biết hắn ở thôn trang nhỏ sớm đã là ký ức mơ hồ đối với Bách Minh Thành, không nhớ rõ thôn còn có một người như vậy, thậm chí không biết thôn từ lúc nào có một đại nhân vật như vậy.
Chu Phàm tiếp tục lật xem hồ sơ, hai mắt sáng lên, bởi vì hắn nhìn thấy đánh giá của một số người quen biết Bách Minh Thành đối với hắn.
Những người đó nói Bách Minh Thành tính cách ôn hòa khiêm tốn, tính tình hiền lành, ở Nghi Loan Ti rất ít đắc tội với người khác, đương nhiên cũng có một số người nói Bách Minh Thành là một người láu cá, hiểu nhất là lắc lư trái phải.
Những đánh giá này Chu Phàm đều lướt qua, rất nhanh hai mắt hắn lại nhìn chằm chằm một câu đánh giá dùng chữ cực nhỏ viết ra.
Câu đánh giá này chắc là nhân viên điều tra thuận tay viết xuống, phân tán trong một góc của hồ sơ.
- Bách đại ca ôn hòa thành thực, bình thường thích uống trà không thích uống rượu, đương nhiên nếu ngươi thích uống rượu hắn cũng sẽ uống mấy chén cùng ngươi, Bách đại ca còn thích sưu tập quái văn kỳ dị địa phương cùng với một số điển tịch ít thấy, đối với phương pháp tăng thọ cũng có hứng thú nồng đậm.
Chính là một câu như vậy. Chu Phàm chút nhìn chằm chằm rất lâu. Mới đầu hắn chú ý tới bốn chữ quái văn kỳ dị này hơn, nhưng về sau sự chú ý chậm rãi chuyển dời đến bốn chữ phương pháp tăng thọ.
Tu sĩ võ giả đối với tăng trưởng thọ mệnh đều có một loại khao khát cực kỳ nguyên thủy, cho nên cảm thấy hứng thú với phương pháp tăng thọ cũng không tính là chuyện quá thần kỳ.
Nhưng Chu Phàm vẫn mặt lộ dị sắc, mày hắn nhíu chặt lại.
- Điều đó là không thể... Nhưng vạn nhất...
Tâm hắn cũng lắc lư bất định theo.
- Không kiểm tra một chút thì ta không yên tâm.
Chu Phàm rất nhanh lại hạ quyết tâm.
Hắn cất hồ sơ, sau đó lại suy tư nên bắt đầu đi thăm dò thế nào.
Hiện tại hắn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Trần Vũ Thạch khẳng định sẽ trở thành đối tượng được chú ý, hắn rất khó lặng lẽ tới gần Trần Vũ Thạch, cho dù có thể, nhất cử nhất động của Trần Vũ Thạch đều sẽ bị nhìn chăm chú, lại có thể nhờ Trần Vũ Thạch làm gì thay hắn?
Hắn suy tư một lúc đủ loại đối sách, rất nhanh liền nghĩ ra nên làm như thế nào.
Hắn tán đi bộ dạng đã dịch dung giả dạng, mang theo Tiểu Muội và Chu Mặc Mặc cùng từ cửa thành lúc đầu tiến vào châu thành.
Chu Phàm nghênh ngang tiến vào châu thành, rất nhanh thông qua đủ loại con đường truyền vào trong tai ba người Khổ Vinh.
- Sai người theo dõi hắn, đừng để hắn trốn nữa, đi, chúng ta về châu thành,
Phượng Tinh Bá không chút do dự dẫn theo người của Phượng gia tiến đến bên châu thành.
- A di đà Phật, thiện tai thiện tai.
Trên mặt Khổ Vinh lộ ra nụ cười rời khỏi Thanh Mai Trấn.
- Thấy chưa, vận mệnh chung quy sẽ khiến hắn không có chỗ nào để trốn.
Trên mặt Khương Vũ khôi phục vẻ tự tin:
- Ta muốn về châu thành, vận mệnh nói ta sẽ phát hiện biến hóa to lớn ở châu thành.
Nam tử mặt đen:
Ba người Khổ Vinh chạy vê châu thành, Chu Phàm thì lại ở Nghi Loan T¡ Phủ lạnh lùng Trân Vũ Thạch.
- Ngươi trốn đang tốt, vì sao lại ra?
Trần Vũ Thạch khó hiểu hỏi.
Trân Vũ Thạch có thể nói là người biết Chu Phàm ẩn tàng lẻn về thành sớm nhất, hắn cũng vui vẻ nhìn ba người cạnh tranh và người của phái hệ bọn họ sứt đầu mẻ trán, vừa rồi Viên Ác còn tới dùng ngôn từ thăm dò hắn, nhưng bị hắn giả vờ như không biết đuổi về.
Ai ngờ Chu Phàm lại hiện thân nhanh như vậy.
- Ta đã xem xong hồ sơ rồi, cảm thấy không cần thiết phải trốn nữa, mới ra.
Chu Phàm cười nói.
Đây là phòng xử lý chính vụ của Trần Vũ Thạch, nói chuyện giữa hai người không sợ có người nghe trộm.
- Có phải ngươi đã phát hiện được gì không?
Trân Vũ Thạch có chút hưng phấn nói.
Lúc trước giao hồ sơ cho Chu Phàm, hắn cũng đã xem qua một lần, nhưng không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.
- Hiện tại vẫn không dám xác định.
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Ta vẫn muốn xem một chút mới dám khẳng định.
- Ngươi muốn xem gì? Trần Vũ Thạch hỏi.
- Xem thi thể của hắn.
Chu Phàm do dự một chút nói.
- Ngươi muốn xem thi thể...
Trân Vũ Thạch hơi ngẩn ra, thi thể của Bách Minh Thành cũng không biết đã bị kiểm tra trong trong ngoài ngoài bao nhiêu lần, hắn không cho rằng còn gì đáng xem nữa.
Chỉ là Chu Phàm kiên định gật đầu nói:
- Cái ta muốn xem khác với những các ngươi muốn.
- Nhưng ngươi phải hiểu rằng, một khi chúng ta xem thi thể của Bách Minh Thành, vậy ba đối thủ của ngươi khẳng định sẽ biết.
Trân Vũ Thạch nhắc nhở.
- Cái này ta đương nhiên biết.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ bất đắc dĩ, có điều rất nhanh hắn lại cười nói:
- Có điều ta hi vọng khi ta xem, không có người ngoài có mặt, tốt nhất là ta cùng với ngươi hoặc người mà ngươi có thể tin tưởng triệt để.