Chương 1840: Cảm Dương Đồng
Chương 1840: Cảm Dương ĐồngChương 1840: Cảm Dương Đồng
Chương 1840: Cảm Dương Đồng
Chu Phàm ra khỏi Nghi Loan Ti Phủ, nhạy bén chú ý thấy có một số ánh mắt đang quan sát hắn, hắn chỉ lạnh lùng cười, ngồi xe ngựa rời khỏi ương thành, về tới nội thành.
Đến nội thành, Chu Phàm xuống xe ngựa, tùy ý tìm một khách sạn, ở lại khách sạn. ....
Chuyện Chu Phàm vào một khách sạn ở nội thành rất nhanh đã bị ba người Phượng Tinh Bá, Khổ Vinh, Khương Vũ biết được.
- Hiện tại hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ lại muốn giống như lần trước không cánh mà bay, bỏ lại chúng ta à?
Phượng Tinh Bá lạnh giọng nói:
- Mưu kế của thông minh tới mấy mà dùng hai lần đều sẽ biến thành ngu xuẩn.
- Nhị gia, xin yên tâm, trong nhà đã phái tới tu sĩ tu luyện Cảm Dương Đồng Thuật Pháp đến giúp chúng ta rồi, lân này hắn tuyệt đối không thoát được.
Thuộc hạ của Phượng Tinh Bá vội vàng cúi đầu nói.
Cảm Dương Đồng Thuật Pháp là một loại thuật pháp loại điều tra, sau khi thi triển, có thể cảm ứng được dương nhiệt chi khí cơ thể người phát ra, cho dù người lợi dụng thuật pháp che giấu ẩn tàng hành tung cũng đều có thể phát hiện ra hắn.
Loại thuật pháp này còn có một chỗ lợi hại là có thể khắc chế sự can thiệp của huyễn thuật, bởi vì nó cảm ứng là dương nhiệt chỉ khí của cơ thể người.
- Không thể lơ là.
Phượng Tinh Bá xụ mặt nói:
- Không phải không có tu sĩ có thể tránh được giám sát của Cảm Dương Đồng, bảo người của chúng ta nhìn chằm chằm cửa phòng, cửa sổ, nóc nhà, một khi phát hiện có bất kỳ điều gì dị thường thì lập tức hồi báo.
Hắn phải làm được vạn vô nhất thất.
- Nhị gia, có người đang theo dõi chúng ta, có cần...
Thuộc hạ không nhịn được mở miệng nói.
- Bọn họ thích nhìn thì nhìn.
Phượng Tinh Bá cười lạnh nói:
- Nói chung hiện tại chúng ta không biết gì, theo dõi chúng ta cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Không chỉ là Phượng Tinh Bá, sau khi rút ra bài học, Khổ Vinh và Khương Vũ đều nghĩ ra biện pháp để phòng ngừa lại cắt đuôi bọn họ giống như lần trước.
Dau sao khí cụ thuật pháp có thể theo dõi cũng không hiếm thấy. Tuy Chu Phàm nắm chắc, nhưng hắn cũng không vì vậy mà khinh thị ba người Phượng Tinh Bá, Trân Vũ Thạch cũng tìm một đám người không phải của Nghi Loan Ti Phủ cho hắn để giám thị hướng đi của ba người Phượng Tinh Bá.
Chu Phàm ở trong phòng khách sạn, bày ra phù trận, ngăn cách trong ngoài, mới yên tâm tu luyện.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Hắn biết hắn khẳng định sẽ bị ba người Phượng Tinh Bá chiếu cố trọng điểm, cho nên ngay cả trạng thái ẩn thân của Chu Mặc Mặc cũng không giải trừ, sợ bị bọn họ dùng thủ đoạn đặc thù phát hiện ra sự tồn tại của Chu Mặc Mặc.
Mặc Mặc là quan trọng hơn vị trí Chinh Bắc Sứ rất nhiều.
May mà Mặc Mặc không cần mỗi ngày đều phải ăn cơm, chờ thêm mấy ngày hắn sẽ nghĩ cách tìm một thời cơ một an toàn, cho Mặc Mặc ăn cơm.
Hiện tại loại tình huống này sẽ không kéo dài quá lâu.
Sau cơm chiều Chu Phàm ở lại trong phòng bắt đầu tu luyện, hắn chỉ tu luyện tâm pháp, thuật pháp mỗi ngày thì dừng luyện tập, sau lần trước cắt đuôi bọn họ, Chu Phàm không thể xác nhận ba đối thủ đó hiện tại dùng thủ đoạn cấp tiến gì để giám sát hắn, hắn vẫn không muốn để ba người bọn họ biết hắn đã tiến vào Đạo cảnh.
Cho dù là trong lòng ba người có thể lờ mờ suy đoán được hắn đã tiến vào Đạo cảnh, nhưng dưới tình huống không có chứng cớ, suy đoán thủy chung chỉ là suy đoán.
Tu luyện tới lúc đêm dài, Chu Phàm thấp giọng dặn dò Tiểu Muội vài câu, bảo Tiểu Muội gác đêm, hắn thì nằm xuống ngủ.
Sau khi Ngủ say, rất nhanh Chu Phàm và Chu Mặc Mặc xuất hiện ở trên thuyền.
Chu Mặc Mặc nhào về phía Chu Tiểu Miêu, Chu Tiểu Miêu lại vẻ mặt ghét bỏ đập bay Chu Mặc Mặc, nhưng Chu Mặc Mặc lại siêng năng bay tới, sủa gâu gâu quấn lấy Chu Tiểu Miêu.
Không biết vì sao Mặc Mặc luôn rất thích Chu Tiểu Miêu.
Chu Phàm không để ý đến những cái này, hắn trước tiên trao đổi vài câu với Thực Phù, đợi nói xong với Thực Phù, hắn mới nhìn vê phía Chu Tiểu Miêu đang kéo Chu Mặc Mặc từ trên đầu nàng xuống:
- Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
- Tên hậu bối chó ngươi, ngươi không quản nữ nhi của ngươi một chút à?
Chu Tiểu Miêu căm tức hai tay tóm lấy tiểu hắc long, không cho nàng lại nhào lên trên người mình.
- Nàng chỉ là hài tử, ngay cả nói cũng nghe không hiểu, ngươi thông cảm một chút.
Chu Phàm cười gượng một tiếng nói. Hắn không dám đắc tội với Chu Tiểu Miêu, nếu không Chu Tiểu Miêu mà nổi giận, thật sự sẽ không quan tâm mà ném tiểu hắc long vào trong sông, cho dù trên thuyền có quy tắc không cho phép người dẫn dắt thương tổn người phụ tá.
- Mặc Mặc, mau trở lại.
Chu Phàm vội vàng xách tiểu hắc long về, đặt trên vai mình.
Tiểu hắc long có chút ủy khuất sủa gâu gâu hai tiếng, nhưng vẫn không lao tới người Chu Tiểu Miêu nữa.
- Ngươi muốn hỏi ta chuyện gì?
Chu Tiểu Miêu lạnh lùng nói.