Chương 1864: Yếu, yếu
Chương 1864: Yếu, yếuChương 1864: Yếu, yếu
Chương 1864: Yếu, yếu
Chu Phàm hỏi:
- Bọn họ dám hẹn ngươi đến đây, không thể không dám lộ mặt.
- Được.
Nữ tử đáp ứng:
- Nhưng phải nhanh, nếu không, nếu không...
- Hiểu rồi.
Chu Phàm từ trong phù đại lấy ra một ngân hoàn, hắn rót chân khí vào, hoàn phóng lên cao, hóa thành một con hỏa điểu màu đỏ trong không trung, duy trì một lúc mới tản đi.
Nhìn hỏa điểu trên bầu trời nhạt đi, xác nhận tín hiệu đã phát ra, lúc này Chu Phàm mới thở phào, hiện tại hắn chỉ hi vọng viện thủ mau tới, hiện tại hắn đối mặt với bạch thường nữ tử (nữa tử áo trắng) sắc mặt tái nhợt không máu này cũng cảm thấy áp lực không nhỏ.
Nếu bạch thường nữ tử thật sự phát hiện nàng bị lừa, Chu Phàm chính là không đợi được viện thủ, ngay lập tức bỏ trốn.
Chu Phàm không nói gì, nữ tử thần bí cũng không nói gì, không khí giống như ngưng kết, khóe miệng Chu Phàm giật giật, hắn cảm thấy phải nói gì đó, không để nữ tử thần bí chờ tới bực mình.
Nhưng nên nói gì?
Chu Phàm vừa phải cảnh giác cao độ nữ tử đột nhiên xuất thủ với hắn, lại phải nghĩ đề tài, dưới ma xui quỷ khiến hắn mở miệng nói:
- Không biết cô nương được bao nhiêu xuân xanh rồi?
Vừa hỏi ra, Chu Phàm cũng muốn tự tát cho mình mấy cái, hắn hỏi cái gì vậy, chắc hắn bất tri bất giác đã bị tượng gỗ của Tiêu Lôi Thư Viện làm ảnh hưởng rồi.
- Xuân xanh?
Nữ tử thần bí cũng hơi ngẩn ra:
- Ngươi là đang hỏi, hỏi ta bao nhiêu tuổi à?
- Đúng vậy, có điều cô nương không muốn nói thì không cần nói, ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
Chu Phàm ho khan một tiếng nói.
- Ta bao nhiêu tuổi...
Trên mặt nữ tử thân bí lộ ra vẻ ngỡ ngàng, nàng khẽ nhíu mày suy tư một hồi lâu mới nói:
- Ta, ta năm nay hình như là một trăm hai mươi ba tuổi. Một trăm hai mươi ba tuổi. . . Mắt Chu Phàm thắt lại, tuổi của tu sĩ càng lớn, bình thường thực lực lại càng đáng sợ, bởi vì nếu nàng không phải loại trường thọ, có thể sống lâu như vậy, chứng tỏ cảnh giới của nàng rất cao.
- Thì ra là tiền bối, thất lễ thất lễ, mong đừng trách.
Chu Phàm lại cung kính nói.
Một trăm hai mươi ba tuổi, lớn hơn hắn tới mấy lần, gọi một tiếng tiền bối cũng không tính là gì.
- Lúc trước nhà của tiên bối thế nào?
Chu Phàm lại rụt rè hỏi, hiện tại hắn đoán nữ tử thần bí này chắc là người, nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nói không chừng nàng là một quái quyệt thì sao?
Hơn nữa cho dù là người, cũng là người lai lịch không rõ, Chu Phàm vẫn muốn tận lực làm rõ lai lịch của nàng.
- Nhà rất ấm áp.
Khuôn mặt của nữ tử thần bí cũng biến thành nhu hòa,
- Nhà có máu người uống mãi không hết và thịt người ăn mãi không hết, mỗi ngày cùng tu luyện với người trong nhà, không phải nghĩ gì.
Máu người uống không hết và thịt người ăn không hết... Chu Phàm nhìn nữ tử thần bí nói bình tĩnh như vậy, hắn cảm thấy có chút ghê tởm, nữ tử thần bí này đến từ một nơi rất không bình thường.
- Ai hủy nhà của ngươi? Nghi Loan Ti à?
Chu Phàm hỏi tiếp.
- Phải, là bọn họ.
Trong mắt nữ tử thần bí lộ ra quang mang rét lạnh,
- Bọn họ xông vào, giết sạch người trong nhà, vì sao bọn họ chưa đến?
Nhìn nữ tử thần bí đã có chút không khống chế được cảm xúc, Chu Phàm vội vàng trấn an nói:
- Sắp rồi, chờ một chút, bọn họ khẳng định sẽ đến.
Chu Phàm nói xong, đồng thời đã có suy đoán đối với thân phận của nữ tử thần bí, nàng có thể là người của Hoạt Tử Thị.
Mặt giống như người chết, chính là đặc trưng của một số tu sĩ Hoạt Tử Thi, không phải nói tất cả thành viên Hoạt Tử Thi đều là như vậy, nhưng có một bộ phận tương đương với như vậy, đây cũng là một nguyên nhân tổ chức này được gọi là Hoạt Tử Thi.
Cái này có liên quan rất lớn tới công pháp thuật pháp bí truyền của Hoạt Tử Thi.
Một căn cứ khác khiến Chu Phàm có suy đoán như vậy là, hắn biết đại sư huynh thư viện Đoan Mộc Tiểu Hồng lấy đi manh mối quan trọng về Hoạt Tử Thi, cũng biết quan gia gần đây có khả năng sẽ động thủ đối với Hoạt Tử Thị.
Lúc trước Trần Vũ Thạch lo lắng, Hoạt Tử Thi có thể sẽ trả thù Tiêu Lôi Châu Phủ.
Nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy!
Lòng đề phòng của Chu Phàm lại càng sâu hơn.
- Vậy chờ thêm một chút.
Nữ tử thần bí nhíu mày, nàng chỉ mặt trời trên cao, nói:
- Mặt trời xuống núi, ta sẽ không đợi nữa, giết ngươi.
- Được, một lời đã định.
Chu Phàm đáp ứng, mặt trời xuống núi sợ rằng không quá lâu, nhưng hắn không dám phản đối, bởi vì hắn nhìn ra sự kiên nhẫn củ nữ tử thần bí này đã mất bảy tám thành.
- Ai dẫn ngươi vào châu thành?
Chu Phàm lại thử phân tán sự chú ý của nữ tử thần bí, hỏi.
Hắn không dám nhắc tới Nghi Loan Ti, sợ nữ tử thần bí triệt để mất đi kiên nhẫn, nhưng trong lòng hắn thủy chung cảm thấy kỳ quái, với tâm trí của nữ tử thần bí không thể qua mặt được thủ vệ ở cửa thành tiến vào trong châu thành, khẳng định có người nào đó đang giúp nàng.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ