Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1187 - Chương 1873: Xin Lỗi (2)

Chương 1873: Xin lỗi (2) Chương 1873: Xin lỗi (2)Chương 1873: Xin lỗi (2)

Chương 1873: Xin lỗi (2)

Thương lượng một lúc, Tuệ Không hơi nhíu mày, lộ ra có chút thống khổ, đây là tác dụng phụ của Quý Anh dẫn tới, nhưng hắn vẫn có thể nhịn được, hắn nhìn về phía Bất Tiếu Đạo Nhân, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc hỏi:

- Đạo huynh, ta cảm thấy Trương Bổn Bổn rất kỳ quái, nàng mạnh tới có chút quá đáng.

Hai người đều là tu sĩ Kim Thân Cảnh Hậu Kỳ, lại thuộc về thế lực đứng đầu như thư viện và Đại Phật Tự, một thân tu vi ở Kim Thân Cảnh là rất khó gặp đối thủ, nhưng hôm nay hai người bọn họ liên thủ cũng thiếu chút nữa không đối phó được một Trương Bổn Bổn.

Cho dù cuối cùng là Tuệ Không mượn lực lượng của Quý Anh, mới đánh cho Trương Bổn Bổn bị thương, nhưng lực lượng của Quý Anh cường hãn như vậy, mới khiến Trương Bổn Bổn bị thương, chứ không phải giết chết nàng, điêu này chứng tỏ rất nhiều vấn đề.

Đám người Chu Phàm đều nín thở tịnh khí lắng nghe, muốn nghe xem Bất Tiếu Đạo Nhân sẽ nói gì.

Hôm nay trùng kích Trương Bổn Bổn mang tới cho họ thật sự quá lớn.

- Ta cũng cảm thấy kỳ quái.

Bất Tiếu Đạo Nhân ừ khẽ một tiếng:

- Hoạt Tử Thi luôn thần bí, nhưng quan gia chúng ta đã giao thủ với bọn họ nhiều lần, cũng không phải hoàn toàn không biết gì về bọn họ, bọn họ tu luyện là một bộ phận công pháp quỷ đạo không được phép tu luyện, những công pháp này tiến cảnh nhanh chóng, nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn.

- Cho nên không ít tu sĩ từ Hoạt Tử Thi đi ra đều người không giống người, quỷ không giống quỷ, giống như Trương Bổn Bổn chính là như vậy.

Bọn Chu Phàm đều hơi gật đầu, Trương Bổn Bổn sắc mặt tái nhợt, nhìn không giống người, hơn nữa bình thường còn ăn thịt người uống máu người, có thể tâm trí của nàng không được đầy đủ cũng là do chịu ảnh hưởng của công pháp.

- Nhưng cho dù công pháp tà dị tới mấy, cũng không thể có uy lực cường đại như vậy.

Bất Tiếu Đạo Nhân chậm rãi lắc đầu nói:

- Nếu công pháp của Hoạt Tử Thi thần kỳ như vậy, cao hơn tu sĩ cùng cấp nhiều đến thế, vậy chúng ta đã sớm biết rồi.

- Cho nên không liên quan nhiều tới công pháp, ta đoán có khả năng là liên quan tới đôi giầy thêu đó của nàng, đương nhiên cũng có thể là nàng trước đó đã thi triển thuật pháp đề thăng thực lực.

Những cái này chỉ là lời suy đoán của Bất Tiếu Đạo Nhân, về phần thực sự rốt cuộc là thế nào, vậy rất khó nói. Tâm tình của bốn vị Tứ Chinh Sứ Chu Phàm cũng co chút ngưng trọng, dẫu sao Trương Bổn Bổn chưa chết, nếu nàng khôi phục, rất có thể sẽ lại giết tới Tiêu Lôi Châu Phủ.

Sau khi trở về cũng phải nghĩ cách đề phòng mới được, nhưng có Bất Tiếu Đạo Nhân và Tuệ Không, vấn đề này cũng không lớn.

Mọi người trong lúc nói chuyện đã về tới Tiêu Lôi Châu Thành.

Về tới châu thành, Bất Tiếu Đạo Nhân và Tuệ Không cáo từ rời đi.

Bọn Chu Phàm về Nghi Loan Ti Phủ, thương lượng sự vụ cụ thể một phen, cho đến đêm khuya Chu Phàm mới định trở vê nghỉ ngơi.

Trong lúc Chu Phàm rời khỏi châu thành, Tiểu Muội và Chu Mặc Mặc một mực đều ở Nghi Loan Ti Phủ, Chu Phàm trở lại, đương nhiên cũng về tới bên cạnh Chu Phàm.

Chu Phàm dẫn theo Tiểu Muội và Chu Mặc Mặc định rời khỏi ti phủ, nhưng bị Viên Ác cản lại.

- Không biết Viên Ác đại nhân có chuyện gì?

Chu Phàm hỏi.

- Chuyện hôm nay đa tạ Chu đại nhân.

Sắc mặt Viên Ác đỏ bừng, có điều rất nhanh hắn lại chắp tay nói:

- Còn nữa chính là chuyện trước kia có gì đắc tội, xin tha thứ.

Cho dù Viên Ác cũng biết, Chu Phàm cứu hắn chỉ là bởi vì nể tình đồng liêu ở Nghi Loan Ti và trên quy củ, nhưng bất kể là như thế nào, hắn cũng không thể không thừa nhận, là Chu Phàm đã cứu hắn một mạng.

- Chuyện trước kia đã qua rồi, Viên Ác đại nhân không cần để ở trong lòng.

Chu Phàm cười nói.

Trên chuyện Chinh Bắc Sứ, Viên Ác cũng chỉ là tranh thủ lợi ích cho Đại Phật Tự, thủ đoạn có chút quá khích, khiến Chu Phàm rất không vui, nhưng cũng không phải là không thể lý giải được.

Dấu sao hiện tại đều ở trên cùng một chiếc thuyền, Chu Phàm cũng không thể làm gì hắn, có thể xoa dịu quan hệ của hai người, cũng có lợi đối với hắn.

Viên Ác lại từ trong phù đại lấy ra một chuỗi phật châu tỏa ra quang mang vàng nhạt:

- Phật châu này là quỷ khí bậc sáu, chút tâm ý nho nhỏ...

- Viên Ác đại nhân, lời xin lỗi của ngươi ta nhận, nhưng phật châu này ngươi hay là cất lại đi.

Chu Phàm không ngờ Viên Ác còn tặng lễ, hắn vội vàng cự tuyệt.

Chu Phàm vẫn uyển chuyển cự tuyệt tạ lễ của Viên Ác, không nhận là vì không thích hợp, Viên Ác đến xin lỗi thì hắn có thể chấp nhận, nhưng thu lễ thì lại biến vị rồi. Viên Ác cũng không khuyên nhiều, chỉ có thể cất đồ đi.

Lúc trước quan hệ của Hai người ác liệt, hiện tại cũng không có gì để nói, chỉ nói vài câu hư ngôn rồi giải tán.

Chu Phàm trở lại khách sạn đang ở, trong lòng hắn lại cân nhắc, thường xuyên ở khách sạn cũng không tiện, có rảnh thì vẫn phải thuê một tòa nhà mới được.
Bình Luận (0)
Comment