Chương 1911: Triệu tiền bối khí phách tiêu tiền (2)
Chương 1911: Triệu tiền bối khí phách tiêu tiền (2)Chương 1911: Triệu tiền bối khí phách tiêu tiền (2)
Chương 1911: Triệu tiên bối khí phách tiêu tiền (2)
Lưu chưởng quỹ rất nhanh liền thông qua con đường của khách sạn tuyên bố lệnh treo thưởng.
Lệnh treo thưởng Chu Phàm thông qua khách sạn tuyên bố, giống như cát bụi cuông phong cuốn lên ở Bách Chi Địa, nhanh chóng khuếch tán, truyền vào trong tai tất cả mọi người.
Không ít võ giả đều điên cuồng, đây không phải là treo thưởng lớn nhất từ trước tới nay của Bách Chi Địa, nhưng nhiệm vụ được nhiều tiên như vậy lại không khó, lại có khách sạn đảm bảo, vậy đủ cho bọn họ mạo hiểm.
Các võ giả rất nhanh giống như con kiến từ nơi tụ tập phân tán ra các nơi, ý đồ tìm ra tung tích của Độc Tàm Bang.
Ngay cả một số võ giả vốn đang xuống hố đào tài liệu cũng nhận được tin tức, từ trong hố bò ra đi chung quanh tìm hiểu tin tức.
Toàn bộ Bách Chi Địa đều sôi trào, trừ mấy thế lực lớn thờ ơ lạnh nhạt ra, các thế lực vừa và nhỏ đều phát động đệ tử của mình đi tìm tung tích của Độc Tàm Bang.
Nếu là lúc trước, lực lượng của Độc Tàm Bang hoàn chỉnh, cho dù là những cừu địch đó của Độc Tàm Bang cũng không muốn xuất thủ vào lúc này, mà chờ tranh đấu giữa Độc Tàm Bang và tu sĩ Đạo cảnh có kết quả mới thời cơ mà động.
Nhưng hiện tại những cừu địch đó của Độc Tàm Bang không chờ nữa, vừa có thể báo thù lại có thể có được phần thưởng phong phú, chuyện tốt bực này là không thường thấy.
Trong nhất thời Bách Chi Địa dường như mỗi người đều đang tìm thân ảnh của Độc Tàm Bang.
Diện tích của Bách Chi Địa rất lớn, nhưng phạm vi nhân loại có thể hoạt động lại không tính là lớn, có một số nơi nguy hiểm, nhân loại không dám đầy đặt chân vào, nhất là Độc Tàm Bang đang lẩn trốn không thể triệt để đoạn tuyệt liên hệ với nơi nhân loại tụ tập, cho nên tìm được Độc Tàm Bang chỉ là vấn đề thời gian.
Có điều tin tức truyên bá thường thường là nhanh hơn người, người của Độc Tàm Bang trốn trong một hố nhỏ rất nhanh thông qua biện pháp của bọn họ biết được chuyện lệnh treo thưởng.
Trên mặt ba mươi bảy người của Độc Tàm Bang trong hố nhỏ đều lộ ra vẻ kinh hãi, bọn họ hoàn toàn không ngờ tu sĩ Đạo cảnh tên là Triệu Bá đó lại treo thưởng ngược lại với bọn họ.
- Điều đó là không thể, hắn từ đâu có nhiều tiền như vậy?
Quách Mộc Dương hơi sửng sốt, run giọng nói.
Vốn rất nhiều chuyện đều là một tay hắn mưu đồ, hắn tưởng tượng rất nhiều chuyện, nhưng lại không nghĩ tới một tu sĩ Đạo cảnh dưới tình huống không tìm được bọn họ lại bỏ ra một số tiên lớn để tìm bọn họ. - Cái gì mà không thể, hắn chính là tu sĩ Đạo cảnh, luận về năng lực kiếm tiền, khẳng định là lợi hại hơn người bình thường, có thể lấy ra năm mươi vạn huyền tệ thì có gì kỳ quái? Là chúng †a quá ngu.
Toàn thân Trương Nhất run ray vẻ mặt hối hận nói.
Hắn cảm thấy lúc trước mình không nên nghe theo Quách Mộc Dương, hiện tại hối hận cũng quá muộn rồi, vừa nghĩ tới những người ở Bách Chi Địa đều đang điên cuồng tìm kiếm thân ảnh của bọn họ, hắn liền không rét mà run.
Nếu lúc trước không nghe Quách Mộc Dương, nói không chừng có lẽ có thể sống sót, dẫu sao cừu địch của bọn họ trước kia cho dù đáng sợ tới mấy, cũng làm sao so được với một tu sĩ Đạo cảnh?
Nhất là tu sĩ Đạo cảnh đó thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, có thù tất báo, ở ngoài Bách Chi Địa đã giết rất nhiêu người, dùng để cho con chó của hắn ăn thành béo như vậy.
Trêu chọc một tu sĩ Đạo cảnh như vậy, đầu hắn khẳng định là bị ván cửa kẹp cho hỏng rồi.
Có điều Trương Nhất không nói lời oán giận, những người còn lại trong bang cũng không dám, một là sợ bị giận chó đánh mèo, thứ hai hiện tại tất cả bọn họ đều bị treo thưởng, xem như ngồi cùng một chiếc thuyền, không ai có thể thoát được.
Tất cả mọi người nhìn Quách Mộc Dương, hi vọng Quách Mộc Dương đưa ra được một biện pháp tốt.
Biện pháp?
Có thể có biện pháp gì?
Trên mặt Quách Mộc Dương lộ ra vẻ lúng túng, hắn ép bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng vừa nghĩ tới thời gian trôi qua càng lâu, khả năng bọn họ bị phát hiện lại càng lớn, hắn không bình tĩnh nổi nữa.
Hố đá bọn họ đang ở rất hẻo lánh, nhưng cũng không phải nơi không có ai tới, rồi sẽ có người tìm được.
Bọn họ cần phải nhanh lên mới được.
- Các ngươi đừng đều nhìn ta, chuyện không làm đều làm rồi, đều suy nghĩ cho ta.
Quách Mộc Dương nhìn ánh mắt trông mong của mọi người, mắng thầm một tiếng phế vật, nhưng chỉ có thể tận lực bình tĩnh nói.
- Quách huynh, hiện tại tất cả những gì chúng ta có thể gom lại là hai trăm vạn huyền tệ, hay là chúng ta lấy chỗ tiền này ra đầu nhập vào Đỗ tiền bối, để hắn giữ cho chúng ta một mạng.
Trương Nhất vội vàng nói.
Đỗ tiền bối trong miệng Trương Nhất chính là Đỗ Tàn Dương, Độc Tàm Bang và Tàn Dương Bảo xem như cũng có chút quan hệ, nhưng chút quan hệ này không sâu, có điều nể mặt nhiều huyền tệ như vậy, có lẽ vẫn có thể được. Những lời này vừa được nói ra, không ít người trong bang đều nhao nhao phụ họa.