Chương 1918: nguyên dịch
Chương 1918: nguyên dịchChương 1918: nguyên dịch
Chuong 1918: nguyen dich
Sắc mặt Trương Nhất và Quách Mộc Dương trắng bệch, toàn thân bọn họ run lên, nghĩ lúc trước lúc trước mình lại dám trêu chọc sát tinh này, đúng là quá ngu.
Sau một thoáng Tĩnh lặng, chính là một trận tiếng xôn xao ầm ï, bọn họ đều là võ giả, biết được sở dĩ Chu Phàm có thể làm được đến bước này, là một đao đó bổ ra mấy trăm đao cương.
Nhưng phát ra cương khí sẽ tiêu hao chân khí, cho dù là tu sĩ đã bước vào Đạo cảnh cũng không thể ngoại lệ, cùng lắm là cương khí có thể phát ra nhiều hơn mạnh hơn võ giả Khí Cương Đoạn.
Nhưng một đao mấy trăm đao cương, nhiều đao cương như vậy không khỏi quá khoa trương, chân khí của người này hùng hậu như vậy sao?
Có điều rất nhanh bọn họ lại thấy Chu Phàm từ trong phù đại lấy ra một bình đan dược, uống vào toàn bộ.
Lúc này bọn họ mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là dùng hết chân khí của mình rồi, nếu là như vậy bọn họ còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng cho dù là như vậy, lượng chân khí to lớn đó nhất định là tu sĩ Nguyên Dịch Cảnh.
Kỳ thật Chu Phàm không cần thiết phải ăn đan dược, hắn chỉ là làm bộ mà thôi, nếu ở trước mặt người khác biểu hiện ra quá đặc biệt, như vậy cũng không tốt.
Chỉ là chân khí của một đao này, dưới tác dụng của Long Thần Huyết rất nhanh là khôi phục lại.
- Muốn dùng ky binh để đối phó tu sĩ Đạo cảnh, không khỏi quá ngây thơ rồi.
Chu Phàm cười khẩy khinh thường.
Không ai dám nghi ngờ lời nói của hắn, bởi vì trước người hắn không xa vẫn còn phân tán thây nát của Lang Đầu Mã và người, đã thành một mảng máu.
Ai có thể nghi ngờ lời hắn nói?
Trên mặt Đỗ Tàn Dương lộ ra vẻ oán độc, lời nói của Chu Phàm giống như đang tát vào mặt hắn, khiến hắn giận sôi gan.
Hắn nhất định phải giết thằng ôn này.
Cửa lớn của Tàn Dương Bảo đóng chặt, trên tường nhất thời tĩnh lặng không tiếng động.
Đỗ Tàn Dương không quay đầu lại, nhưng cũng biết các thuộc hạ đều đang nhìn hắn, xem hắn sẽ làm thế nào.
Đỗ Tàn Dương nhìn Chu Phàm đang ngẩng đầu ngước nhìn Tàn Dương Bảo, hắn chỉ mong lập tức đi xuống giết Chu Phàm.
- Đỗ Tàn Dương, nếu ngươi không giao người ra, vậy xuống đánh với ta một trận. Chu Phàm cuồng tiếu nói:
- Phái thủ hạ của mình đi chịu chết, bản thân lại co đầu rụt cổ không dám động, bảo chủ ngươi chính là làm chính là như vậy à?
Người vây xem không biết ai bật cười trước, rất nhanh truyền ra từng đợt tiếng cười vang.
Pháp không trách chúng, Đỗ Tàn Dương là tu sĩ Nguyên Dịch Cảnh, nhưng nơi này có hơn trăm tới cả ngàn võ giả, chỉ cười mà thôi, Đỗ Tàn Dương không thể làm gì được nhiều người như vậy.
Chu Phàm vừa nói như vậy, tâm đang nổi giận của Đỗ Tàn Dương ngược lại bình tĩnh xuống, hắn nhớ tới mấy trăm cương khí mà một đao đó của Chu Phàm bổ ra, khóe mắt giật giật, cho dù là hắn cũng chưa chắc dã chống đỡ được nhiều cương khí như vậy.
Đơn đấu? Không tồn tại, Đỗ Tàn Dương cười lạnh, hắn có toàn bộ Tàn Dương Bảo, hắn sẽ không ngu đến mức đi một đối một với Chu Phàm.
- Năm người các ngươi theo ta đi thử hắn.
Đỗ Tàn Dương xoay người nói với năm võ giả Khí Cương Đoạn bọn Quách Mộc Dương.
Năm người Quách Mộc Dương ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không dám tiếp lời.
- Ngu xuẩnh, ta sẽ để các ngươi chịu chết à?
Đỗ Tàn Dương hừ lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi chỉ cần ở xa xa dùng cương khí công kích hắn cho ta, tốc độ hắn là nhanh thật, nhưng ta cầm chân hắn, hắn không thể làm gì được các ngươi.
Lúc này năm người mới hiểu được, nếu chỉ ở xa xa dùng cương khí công kích, vậy quả thật không cần sợ.
Nếu không phải có nhiều võ giả bình thường tới mấy, chỉ sợ cũng chỉ là chịu chết, Đỗ Tàn Dương sẽ không chỉ mang theo năm người Quách Mộc Dương.
- Triệu Bá, ngươi đã muốn tự tìm chết, vậy ta thanh toàn cho ngươi.
Đỗ Tàn Dương từ trên tường cao nhảy xuống.
Năm người Quách Mộc Dương cũng theo sát phía sau hắn từ trên tường cao nhảy xuống.
Sáu người một trước một sau đều giam chân lên vách tường, rất nhanh liên hạ xuống.
Đỗ Tàn Dương vừa hạ xuống đất, tay phải hắn rút ra một thanh loan đao màu lam, tay trái nắm một tấm gương đen, nhanh chóng phóng tới Chu Phàm.
- Tới hay lắm.
Chu Phàm đối mặt với sáu người không chỉ không sợ, ngược lại trong lòng hào khí nổi lên, hắn cảm thấy chân nguyên trong thân thể mình giống như bốc cháy.
Đỗ Tàn Dương lẩm bẩm trong miệng, gương đen chiếu về phía hắn, một đạo quang mang đen xì bắn thẳng đến Chu Phàm. Đây là khí cụ mà tu sĩ Đạo cảnh mới có thể sử dụng.
Chu Phàm không dám tùy tiện đỡ, hắn thuấn di về bên trái, nhưng đạo quang mang đen xì này đột nhiên chiết xạ, theo sát sau Chu Phàm.
Đao gỉ Trong tay Chu Phàm bổ ra, một đạo đao cương xanh đen bổ tới quang mang đen xì.
Nhưng Quỷ Đao Cương lại đi ngang qua trong quang mang đen xì, quang mang đen xì không chịu ảnh hưởng, Chu Phàm chỉ có thể tiếp tục thuấn di né tránh.