Chuong 1921: Quy Tu (2)
Chuong 1921: Quy Tu (2)Chuong 1921: Quy Tu (2)
Chuong 1921: Quy Tu (2)
- ĐI.
Hai tay Chu Phàm biến hóa thủ ấn.
Chín khí quỷ xanh đen hóa thành chín đạo sương khói xanh đen bay tới tường thành, mây đen ép thành.
- Mau mở ra phù trận.
Đỗ Tàn Dương gầm lên.
Phù trận màu xanh trên tường thành được mở ra, nhưng tốc độ phi hành của sương khói xanh đen cực nhanh, chúng bay thẳng lên trên, không đếm xia tới phù trận của tường thành, đến trung tâm của bảo lũy thì phá phù trận, xông vào.
Khí quỷ xanh đen tả xung hữu đột trong thành, gặp người giết người, thân thể của khí quỷ là một đoàn khói mây, phù có thể thương tổn tới khí quỷ, nhưng thân thể của khí quỷ sẽ không ngừng sinh ra khói mây, thương tổn của các võ giả đối với chúng vẫn không nhanh bằng hồi phục sinh trưởng của khói mây.
Đây quả thực là đơn phương đồ sát, các võ giả trong thành căn bản không có sức chống cự, thương vong của Tàn Dương Bảo không ngừng gia tăng.
- Đáng chất.
Đỗ Tàn Dương xoay người muốn đi giết chết chín quỷ vật này, nhưng khóe mắt hắn lại giật giật, vẫn ngừng chân.
Bởi vì dưới tường thành có Chu Phàm đang lạnh lùng nhìn hắn, nếu hắn đi đối phó quỷ vật, vậy ai sẽ phòng thủ tường thành?
Võ giả Khí Cương Đoạn phía sau Đỗ Tàn Dương sớm đã phái ra ba, hiện tại chỉ còn lại, Trương Nhất, Quách Mộc Dương, chỉ là ba võ giả Khí Cương Đoạn đó muốn đối phó chín khí quỷ xanh đen, quỷ vật thân thể hư ảo, hiệu quả của cương khí cũng giống như phù chủng, chín quỷ vật này thật sự quá khó giết.
Chín quỷ vật này cũng rất xảo quyệt, chúng biết bay biết xuyên tường, căn bản không dây dưa với võ giả Khí Cương Đoạn, chỉ truy đuổi để giết những võ giả yếu kém.
Trong Tàn Dương Bảo tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, võ giả bị khí quỷ công kích không phải bị cắn đứt thân thể thì chính là bị hút đi nhân hồn, cứ tiếp tục như vậy, Tàn Dương Bảo cũng xong đời.
Sắc mặt Đỗ Tàn Dương khẽ biến, hắn đột nhiên một tay kết ấn, dưới chân Quách Mộc Dương và Trương Nhất đột nhiên có dây leo màu đen mọc ra, triệt để trói hai người lại.
Biến hóa này quá đột nhiên, Quách Mộc Dương và Trương Nhất không ngờ Đỗ Tàn Dương lại ra tay với bọn họ, kỳ thật cho dù biết, bọn họ chỉ là Khí Cương Đoạn, đối mặt với Đỗ Tàn Dương vẫn đành bất lực.
Những hắc đẳng này rất quỷ dị, khiến chân khí của bọn họ ngưng kết, bọn họ thậm chí không thể mở miệng nói chuyện.
- Triệu đạo hữu, xin dừng tay, nghe ta nói một lời.
Sau khi Đỗ Tàn Dương vây khốn Quách Mộc Dương và Trương Nhất, cao giọng hô lên.
- Hiện tại muốn ta dừng tay, có phải đã quá muộn rồi không?
Chu Phàm cười lạnh nói.
Trong đám người vây xem đều ngạc nhiên nhìn tới, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, tất cả biến hóa quá nhanh, không ai ngờ Chu Phàm lại triệu hồi ra chín quỷ vật lợi hại, mà chín quỷ vật lợi hại này xông vào trong bảo giết cho Tàn Dương Bảo tới rối tinh rối mù.
Hiện tại Đỗ Tàn Dương mở miệng chịu thua, nhưng giống như Chu Phàm nói, đó phải đã quá muộn rồi không?
- Nếu ngươi không dừng tay, ta cùng lắm thì từ bỏ Tàn Dương Bảo, hôm nay ngươi hủy Tàn Dương Bảo của ta, chúng ta không chết không ngừng, đây là điều ngươi muốn sao?
Đỗ Tàn Dương lớn tiếng quát.
Chu Phàm nhướng mày, thủ ấn của hắn biến đổi, chín khí quỷ đang chém giết trong thành lũy nhận được mệnh lệnh, bay lên không, hóa thành khói mây xanh đen lượn vòng trên vùng trời thành lũy.
Một đám võ giả trong thành lũy có cơ hội thở dốc đều hoảng sợ nhìn khói mây xanh đen trên trời.
Thấy Chu Phàm quả nhiên dừng tay, Đỗ Tàn Dương cũng thở phào, cho dù miệng hắn nói sẽ từ bỏ, nhưng Tàn Dương Bảo chính là tâm huyết của hắn, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ?
Nếu không thật sự đến lúc nguy ngập, Đỗ Tàn Dương sẽ không từ bỏ Tàn Dương Bảo.
Hắn cho rằng Chu Phàm bị hắn chấn nhiếp, nhưng không dám nói những lời kiêu ngạo nữa, sợ Chu Phàm không quan tâm mà cá chết lưới rách với hắn, hắn tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nói:
- Đạo hữu, ta cũng là bị bọn tiểu nhân Quách Mộc Dương, Trương Nhất dùng lời nói lừa bịp, mới đối địch với Triệu đạo hữu, kỳ thật Tàn Dương Bảo ta và Triệu đạo hữu cũng không có thù hận gì, ngươi nói có đúng không?
Sắc mặt Quách Mộc Dương, Trương Nhất đỏ lên, hai mắt trợn trừng, nhưng bọn họ bị khống chế là một chữ cũng không thể nói ra.
Trong đám người vây xem lại phát ra một trận tiếng cười vang, nghe Đỗ Tàn Dương là tu sĩ Nguyên Dịch Cảnh lại chịu thua nói ra những lời mất mặt như vậy, cũng là một loại chuyện rất thú vị.
Chu Phàm không nói gì, hắn chỉ lạnh lùng nghe. - Nếu Triệu đạo hữu nguyện ý rời đi, Tàn Dương Bảo ta nguyện ý dâng đầu cả đám người của Độc Tàm Bang, Triệu đạo hữu thấy sao?
Đỗ Tàn Dương lại nói.
- Được.
Chu Phàm trâm ngâm một chút rồi nói, ấn quyết trong tay hắn biến đổi, chín khói mây xanh đen trên thành lũy nhanh chóng bay về phía hắn, toàn bộ thu vào sau lưng hắn.
Làm xong những cái này, Chu Phàm hơi thở dốc.