Chương 1933: Vách hố
Chương 1933: Vách hốChương 1933: Vách hố
Chuong 1933: Vach ho
- Nếu Đỗ Tàn Dương ngươi thực sự tính toán việc này như vậy, lần thăm dò này ngươi rời khỏi hoặc ta và Liêu đạo hữu rời khỏi đều được.
- Đã không muốn công khai thì thôi, thăm dò chưa bắt đầu, chúng ta không cần thiết phải cãi nhau về loại chuyện này?
Võ Khải lên tiếng khuyên nhủ:
- Cãi nhau đối với chúng ta đều không có lợi.
Lời này của Võ Khải khiến đám người Đỗ Tàn Dương đều hơi trâm mặc, vốn đã có tu sĩ Đạo cảnh không tới, nếu thực sự phân tán, vậy lần thăm dò này sợ rằng chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
- Được, vậy ta không hỏi là được.
Đỗ Tàn Dương cười lạnh một tiếng nói:
- Nhưng các ngươi phải ước thúc người mình mang đến, nếu gặp phải chuyện gì, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Đỗ Tàn Dương không hỏi, người khác cũng không có ý định hỏi.
Mười ba người không nói nữa, mà là bắt đầu đi tới Bách Thâm Xử.
Nguy hiểm sâu trong Bách Chi Địa không chỉ đến từ những hố đá lớn nhỏ không đồng nhất, còn có một số khu vực nguy hiểm dị thường.
Khi thế lực của Bách Chi Địa thăm dò vào trong, đã sớm dùng máu và mồ hôi dò ra một con đường coi như là an toàn, cho dù những con đường này chưa khoa trương đến mức đủ để đi ngang qua toàn bộ Bách Chi Địa, nhưng cũng coi như là đã tiến vào được chỗ rất sâu.
Bọn họ chính là dọc theo lộ tuyến như vậy mà đi tới.
Tốc độ đi của mười ba người không tính là nhanh cho dù đường bọn họ đi cũng coi như an toàn, nhưng vẫn khó tránh khỏi sẽ gặp phải một số quái quyệt tập kích.
Nhưng đội ngũ này có thể nói là mạnh nhất rồi, một số quái quyệt xuất hiện trên đường, rất nhanh đã bị bọn họ giải quyết, không hề ảnh hưởng tới tốc độ đi tới.
Có điều để an toàn, bọn họ vẫn dùng tốc độ không nhanh không chậm để đi, dẫu sao đây đã không phải ngoại vi của Bách Chi Địa, không ai nói được sẽ phát sinh chuyện gì.
Đi được khoảng nửa ngày, đội ngũ mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Khi bọn họ nghỉ ngơi, vẫn mơ hồ bảo trì cự ly, chỉ cùng một tổ với người của mình, đương nhiên Đỗ Tàn Dương là đơn độc một mình.
Đây là một đội ngũ đề phòng lẫn nhau.
Chu Phàm đang quan sát, suy đoán Phong Quỷ Tướng có tồn tại trong đội ngũ hay không, nếu Phong Quỷ Tướng thật sự ở đây, vậy người áo đen bên cạnh Ngụy Vân và người đeo mặt nạ Liêu Nhất Bán mang đến là có khả năng nhất, bởi vì những người còn lại đều ở trên trình độ nhất định đã rõ lai lịch.
Có điều thị thiếp của Lý Cao Phong cũng chưa có ai từng gặp nàng, nàng này cũng có chút khả nghi, cho dù tư liệu Chu Phàm có được, nói Phong Quỷ Tướng là nam, với kinh nghiệm của hắn cho thấy, giới tính ở thế giới này là không đáng tin, lúc trước hắn cũng nhận nhầm Lý Cửu Nguyệt là nữ.
Về phần người khác, trình độ khả nghi thấp hơn rất nhiều.
- Triệu tiền bối, có phải có chút không thích hợp không?
Đường Văn Khang ở bên cạnh thấp giọng hỏi.
Chu Phàm nhướng mày, hắn biết khẳng định là khi hắn đang quan sát những người này đã bị Đường Văn Khang phát hiện, hắn nói khẽ:
- Không có gì, ta đang quan sát bọn họ, đợi tới Thiên Cơ Cự Khanh, bọn họ tùy thời có khả năng sẽ trở thành đối thủ của ta.
- Có lý.
Đường Văn Khang cũng lập tức trở nên đứng đắn, thấp giọng nhắc nhở:
- Điểm này Triệu tiên bối quả thật phải cẩn thận, có đôi khi phát hiện thứ đáng giá, bọn họ sẽ không để ý tới nguyên tắc gì cả.
Chu Phàm đương nhiên hiểu điểm này, hắn không nhiều lời.
Nghỉ ngơi một lúc, thấy được rồi, Ngụy Vân đề nghị tiếp tục đi tới, không ai phản đối.
Đội thăm dò tiếp tục tiến về phía trước, sau nửa canh giờ, bọn họ cuối cùng cũng dừng chân.
Ở trước mặt bọn họ là một hố to bị lục vụ (sương xanh) bao phủ.
Sự tồn tại của lục vụ khiến cho mọi người không nhìn rõ tình huống trong hố to, nhưng nhìn hai bên trái phải, hoàn toàn không nhìn rõ biên giới của lục vụ, bởi vậy cũng biết phạm vi ngang của hố to này là khủng bố cỡ nào.
Chu Phàm trước giờ chưa từng thấy hố to lớn như vậy, vượt xa tưởng tượng của hắn, hố to này có lẽ có thể dung nạp được một trấn nhỏ.
- Vẫn chưa được.
Ngụy Vân lắc đầu nói:
- Có điều sắp rồi.
Ngụy Vân nói xong lời này, hắn đi đến một gốc đại thụ cạnh hố, nhẹ nhàng nhảy lên, rất nhanh liền chui vào trong tán cây, đợi khi từ trên cây đi xuống, trong tay hắn có thêm một ngọc bội màu vàng, hắn cất ngọc bội vào trong phù đại. - Đây là khí cụ chúng ta dùng để giám sát Thiên Cơ Cự Khanh, khi lục vụ loãng đi, chúng ta có thể thông qua nó để biết Thiên Cơ Cự Khanh đã đến giờ mở ra.
Đường Văn Khang giải thích với Chu Phàm.
Lúc này Chu Phàm mới hiểu, vì sao nơi này không có người, bọn Ngụy Vân lại có thể đúng giờ biết được thời gian Thiên Cơ Cự Khanh mở ra.
Mọi người ngồi xuống chờ, như vậy lại qua một canh giờ, lục vụ càng lúc càng loãng.
- Đều cẩn thận một chút.
Ngụy Vân đứng lên trước.