Chuong 1956: Cha
Chuong 1956: ChaChuong 1956: Cha
Chuong 1956: Cha
- Nhưng nếu sự tồn tại của nàng uy hiếp tới an toàn của chúng ta thì sao?
Chu Phàm dùng tay chỉ vào người áo đen, lạnh lùng nói:
- Các ngươi có biết nàng là ai trong Hoạt Tử Thi không?
- Nàng là tu sĩ Kim Thân Trí Quỷ Tôn Trương Bổn Bổn của Hoạt Tử Thil
Tu sĩ Kim Thân Trí Quỷ Tôn Trương Bổn Bổn?
Đỗ Tàn Dương giống như bị bò cạp cắn, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.
Liêu Nhất Bán cũng cảnh giác nhìn Ngụy Vân và người áo đen.
Bọn họ không bận tâm người áo đen có phải người của Hoạt Tử Thi hay không, nhưng nếu đối phương là tu sĩ Kim Thân, vậy đối với bọn họ mà nói chính là một uy hiếp to lớn.
Ngụy Vân thì kinh ngạc nhìn Chu Phàm.
- Ta, ta chưa từng gặp ngươi, sao ngươi lại nhận ra ta?
Khói đen Trên mặt người áo đen tản đi, lộ ra gương mặt tái nhợt đó của Trương Bổn Bổn, nàng cũng có chút khó hiểu.
Trương Bổn Bổn vừa nói như vậy, Ngụy Vân liền biết không tốt, bởi vậy chẳng khác nào là thừa nhận, Ngụy Vân không muốn bại lộ thân phận của Trương Bổn Bổn, không phải sợ Nghi Loan Ti, mà là muốn át chủ bài này một mực giữ lại đến cuối cùng, không ngờ bị Chu Phàm vạch trần.
Đỗ Tàn Dương sợ hãi nhìn Trương Bổn Bổn, đây chính là tu sĩ Kim Thân Cảnh, ở trong mắt hắn tu sĩ Nguyên Dịch Cảnh hắn căn bản là không thể thắng được tu sĩ Kim Thân Cảnh.
Chu Phàm vốn cũng chỉ là có suy đoán trong lòng, dẫu sao hắn từng nghe thấy Ngụy Vân gọi người áo đen là "Trương đạo hữu, lại thấy nhiêu thi khôi như vậy, không ngờ đúng là Trương Bổn Bổn, sao nói là Phong Quỷ Tướng cơ mà?
Vì sao lại biến thành Trương Bổn Bổn? Chẳng lẽ tình báo có sai lầm? Hay là Trương Bổn Bổn tới đây tìm Phong Quỷ Tướng?
Nghĩ đến đây, Chu Phàm lại cảnh giác liếc nam tử đeo mặt nạ trắng, người áo đen là Trương Bổn Bổn, vậy nam tử đeo mặt nạ trắng liệu có phải là Phong Quỷ Tướng không?
Nếu nam tử đeo mặt nạ trắng là Phong Quỷ Tướng, Liêu Nhất Bán rất có thể là cùng một nhóm với Ngụy Vân, thế là bên bọn họ có tới bốn tu sĩ Đạo cảnh, vậy hắn vẫn trực tiếp đào tẩu thì tốt hơn.
- Ta hỏi ngươi, ngươi là làm thế nào mà nhận ra ta?
Trương Bổn Bổn lại hỏi.
- Trương tiền bối, hiện tại không phải lúc không phải hỏi cái này, chúng ta trước tiên cướp lại Kim Khuan Anh da roi tinh.
Nguy Vân nói, hắn hung hăng nhìn Chu Phàm, Chu Phàm đã phá hỏng đại sự của hắn.
Lúc trước hắn gọi Trương Bổn Bổn là Trương đạo hữu, chỉ là không muốn để người ta biết Trương Bổn Bổn là tu sĩ Kim Thân, chênh lệch giữa Hóa Nguyên Cảnh, Nguyên Dịch Cảnh là số lượng chân nguyên, còn có thể gọi là ngang vai cùng vế, nhưng một khi tiến vào Kim Thân Cảnh, thực lực chính là có biến hóa về chất, cho nên Nguyên Dịch Cảnh bình thường đều gọi Kim Thân Cảnh là tiên bối.
- Ngậm miệng, ngươi, không phải ngươi nói không ai có thể nhận ra ta sao? Làm hại ta, ta một mực không dám nói lời nào.
Trương Bổn Bổn hừ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ bất mãn.
Sắc mặt Ngụy Vân cứng lại, không dám nói thêm nữa, tính tình của Trương Bổn Bổn cổ quái, nếu hắn còn lắm mồm, Trương Bổn Bổn rất có thể sẽ trực tiếp xuất thủ với hắn.
Ba người Đỗ Tàn Dương đều lang lặng nhìn, cũng không hé răng.
- Ngươi là làm thế nào mà nhận ra ta? Còn không nói, ta sẽ tức giận.
Trương Bổn Bổn nhìn về phía Chu Phàm hỏi, nàng rất chấp nhất muốn biết đáp án của vấn đề này.
Chu Phàm cố ý lắp bắp nói:
- Bởi vì, bởi vì ta, ta là cha ngươi.
Ngụy Vân:
Đỗ Tàn Dương:
Liêu Nhất Bán:
Người đeo mặt nạ trắng:
- Ngươi, ngươi, ngươi là cha ta?
Trương Bổn Bổn hơi ngẩn ra hỏi.
Ngươi không phải thật sự sẽ tin chứ? Ta là đang châm biếm ngươi thôi. .. Chu Phàm cũng giật nảy mình.
- Trương tiền bối, đừng nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, hắn là đang mắng ngươi.
Ngụy Vân vội vàng giải thích.
- Không phải. Nước mắt Trương Bổn Bổn đột nhiên rơi gì:
- Hắn, hắn chính là cha ta, ngươi xem hắn nói chuyện cũng giống, giống như ta.
Chu Phàm:
Đám người Ngụy Vân cũng trợn tròn mắt, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, chỉ nhìn một màn ly kỳ này, bọn họ không ngờ Trí Quỷ Tôn đại danh đỉnh đỉnh của Hoạt Tử Thi lại là một người như vậy.
- Cha, lúc trước, vì sao, vì sao ngươi lại bán Bổn Bổn đi?
Mắt Trương Bổn Bổn đỏ lên hỏi.
- Ta không phải cha ngươi.
Chu Phàm vốn có thể tiếp tục lừa, nhưng hắn thật sự không muốn lừa nữa, một là Trương Bổn Bổn quá ngu ngốc, ngốc đến hắn lừa nàng cũng cảm thấy hổ thẹn, thứ hai bị một người lớn tuổi như vậy gọi là cha, trong lòng hắn cũng ngại.
- Không phải, ngươi, ngươi chính là cha ta, trước kia ngươi bán Bổn Bổn đi, hiện tại lại, lại muốn không nhận ta.
Trương Bổn Bổn nghẹn ngào nói.
- Ta thực sự không phải cha ngươi.
- Ngươi chính là cha ta.
Da mặt Đỗ Tàn Dương run lên, không nhịn được cười khẩy nói:
- Ta vẫn là lần đầu tiên thấy người vội vàng nhận cha như vậy, Ngụy Vân, ngươi từ đâu tìm được ả ngốc này vậy?