Chuong 1989: Kinh Than Thach
Chuong 1989: Kinh Than ThachChuong 1989: Kinh Than Thach
Chuong 1989: Kinh Than Thach
Vòng xoáy hắc tuyến trên thân thể Chu Phàm cũng biến thành am đạm, cho đến khi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Quang mang màu đen tản ra về hòn đá trên tay phải của Chu Tiểu Miêu.
Đạo thân ảnh trắng đen mơ hồ đó một mực nhìn một màn này, bỗng nhiên thành âm kinh ngạc của Hắc Bạch Li vang lên:
- Trong tay ngươi là Kinh Thần Thạch à, sao ngươi lại có Kinh Thân Thạch?
- Cái này liên quan gì tới ngươi?
Chu Tiểu Miêu chậm rãi nói, xuyên lập tức thân ảnh trắng đen mơ hồ, nàng tiếp tục tiến về phía trước.
- Tuy Kinh Thần Thạch tốt, nhưng khối trong tay ngươi đã sắp phế, ngươi còn có bao nhiêu khối nữa?
Hắc Bạch Li đuổi theo, đi sóng vai với Chu Tiểu Miêu.
- Một khối cũng không còn.
Chu Tiểu Miêu thản nhiên nói:
- Nhưng lực lượng ngươi thiết lập ở trên người hắn đã bị ta giải trừ, muốn đối phó hắn, ngươi chỉ có hàng lâm, ngươi dám hàng lâm không?
- Hắn?
Hắc Bạch Litram mặc một chút nói:
- Ngươi quả nhiên không phải hắn, ngươi là ai?
- Ngươi không dám hàng lâm, vậy có đi theo ta cũng vô dụng.
Chu Tiểu Miêu không trả lời câu hỏi của Hắc Bạch Lị, tiếp tục thuấn di đi tới.
Nhưng Hắc Bạch Li vẫn đi theo bên cạnh nàng, nó lạnh lùng nói:
- Ta không phải nhân loại, sẽ không tính toán lợi hại nhiều như nhân loại các ngươi, cho dù không thể đối phó Bàn Ngột, nói không chừng ta sẽ hàng lâm thì sao?
Chu Tiểu Miêu dừng chân, nàng nhìn thân ảnh trắng đen mơ hồ nói:
- Tốt, ngươi hàng lâm đi.
- Ngươi dường như không sợ ta hàng lâm.
Thân ảnh trắng đen mơ hồ có chút kinh nghi bất định.
- Phiên thêm một chút mà thôi, vì sao ta phải sợ?
Chu Tiểu Miêu bình tĩnh nói: - Ta ngay cả chân thân của ngươi cũng không sợ, lại đi sợ một đạo phân thân của ngươi à?
- Không sợ vậy vì sao ngươi phải đi?
Hắc Bạch Li không tin, hỏi.
- Đi là vì chân thân của ta không ở đây, không giết được ngươi, nhưng ngươi muốn giết hắn cũng không thể.
Chu Tiểu Miêu tiếp tục tiến về phía trước,
- Nếu chân thân của ta ở đây, ta đã sớm một đao chém chết ngươi rồi, việc gì phải dong dài với ngươi.
Một đao chém chết ta... Hắc Bạch Li ngừng lại, nó không đi theo nữa, toàn thân nó rung rung, bởi vì loại ngữ khí nói chuyện này, khiến nó nhớ tới một người.
Nó có trí tuệ tương đương với sinh linh, có thể trao đổi với nhân loại, lại sống đủ lâu, biết rất nhiều cường giả của nhân loại, người có thể một đao chém chết nó, trong ký ức của nó dường như thật sự có nghe qua một người như vậy.
Chỉ là nó không nhớ được tên của người này, nó chỉ lờ mờ nhớ được có một người như vậy.
Vì sao nó lại quên?
Người như vậy nó tuyệt đối không thể quên mới đúng, nó cũng không phải sinh linh như con người, tôn tại vấn đề ký ức không tốt, chuyện nó đã nhớ sẽ vĩnh viễn không quên. .. Hắc Bạch Li càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
Nó thân là quái quyệt rất ít có cảm xúc sợ hãi, nhưng nó thật sự cảm thấy sợ hãi.
Có lực lượng nào đã sửa lại ký ức của nó, khiến nó quên người này.
Loại sửa lặng lẽ này, nếu không gặp phải người này, nó thậm chí không thể phát giác ký ức của nó bị sửa đổi.
- Không thể đào sâu nghiên cứu, nếu không có khả năng sẽ rất nguy hiểm.
Chu Tiểu Miêu đã biến mất trong tâm mắt của Hắc Bạch Li, nó cảnh cáo bản thân như vậy, xoay người biến mất.
- Nó không đi theo nữa rồi.
Chu Phàm nói:
- Nhưng liệu nó có thể trốn trong chỗ tối chờ ngươi rời khỏi không?
Chu Tiểu Miêu không quan tâm tới Chu Phàm, nàng tiếp tục thuấn di, tốc độ của nàng cực nhanh, nhưng cũng không thể tiếp tục ra tới ngoài hố.
Rất nhanh nàng dừng chân, nàng bóp nát Kinh Thần Thạch trong tay, quang mang màu đen chui vào trong thân thể của Chu Phàm.
- Có lực lượng còn sót lại của Kinh Thần Thạch che chở ngươi, nó trong thời gian rất dài không thể lợi dụng lực lượng của mình xâm nhiễm ngươi. Chu Tiểu Miêu giải thích:
- Nó không trốn trong chỗ tối, đã rời khỏi rồi, nếu nó thật sự đi rồi còn quay lại, trừ khi hàng lâm, nếu không không thể làm tổn thương tới ngươi.
- Nhưng xác suất của chuyện như vậy là rất nhỏ, nếu nó thật sự làm như vậy, ngươi câu thông với thuyền, xem nó có biện pháp lại thả ta ra không.
Chu Tiểu Miêu nói xong lời này, nàng biến mất trong thân thể của Chu Phàm.
Chu Phàm lại nắm giữ quyên khống chế thân thể, hắn không dám có trì hoãn, hắn nhặt lên cái đầu bởi vì mất đi sự khống chế của Chu Tiểu Miêu mà rơi xuống, sau đó điên cuồng thuấn di tới phương hướng ngoài hố.
Dẫu sao vạn nhất Hắc Bạch Li thay đổi tâm ý trở về, thuyền lại không thể thả Chu Tiểu Miêu ra, vậy hắn sẽ nguy hiểm.
Cho đến khi sắc trời tăm tối, Chu Phàm cuối cùng cũng ra khỏi Thiên Cơ Cự Khanh, hắn xoay người nhìn hố to đã bị hắc ám bao phủ, mới lờ mờ thở phào.
Xem ra Hắc Bạch Li thật sự từ bỏ rồi, dẫu sao cũng đúng, hắn và Hắc Bạch Li không có cừu hận gì, cho dù Hắc Bạch Li là quái quyệt, cũng không có lý do gì lại từ bỏ đại sự đối phó Bàn Ngột mà tới giết hắn.