Chương 2063: Giải trừ lệnh cấm (2)
Chương 2063: Giải trừ lệnh cấm (2)Chương 2063: Giải trừ lệnh cấm (2)
Chương 2063: Giải trừ lệnh cấm (2)
- Một khi đã như vậy, ta cũng không có ý kiến.
Hòa công công rất nhanh lại thay đổi chủ ý, đáp ứng.
Về phần Trân Vũ Thạch, hắn nói như vậy, vốn chính là nghiêng về để thế lực dân gian vào sân.
Kỳ thật nghĩ kỹ một chút sẽ hiểu, tuyến phong tỏa tối đa chỉ là cản được một số võ giả cấp thấp, nếu võ giả cấp cao muốn xông vào cũng vẫn có thể xông vào.
Ý nghĩa của Phong tỏa cũng không lớn.
Sau khi Chuyện này đạt thành nhất trí, liền có người dưới tuyên bố quyết định của Nghi Loan Ti với thế lực dân gian.
Đây vốn chính là chuyện của quan gia, thậm chí không cần hỏi ý kiến bên Đại Phật Tự và thư viện.
Thư viện, Đại Phật Tự, thế gia Tiêu Lôi Châu Phủ tổ chức nhân thủ, không cần bọn Chu Phàm quan tâm.
Sau khi tổ chức xong nhóm nhân thủ đầu tiên của Nghi Loan Ti, ba vị Tứ Chinh Sứ, Trần Vũ Thạch, Viên Ác vội vàng dẫn theo các võ giả đỉnh cấp Nghi Loan Ti lặng lẽ tới Khôi Hầu Huyện.
Sở dĩ là lặng lẽ, là đến từ đề nghị của Chu Phàm.
Chu Phàm cho rằng lúc Tiêu Lôi Châu có nhiều việc như vậy, càng nên cẩn thận một chút, Tiêu Lôi Châu lại là châu Hoạt Tử Thi hận nhất, Hoạt Tử Thi có thể sẽ ở nửa đường mai phục bọn họ, để tránh xảy ra bất ngờ, làm việc cẩn thận, không bại lộ hành tung là rất cần thiết.
Trần Vũ Thạch, Viên Ác rất tán thành cái nhìn của Chu Phàm, cẩn thận một chút cũng không thể sai được, vạn nhất ở trên đường nhân thủ có hao tổn gì, đối với bọn họ mà nói đều là tổn thất khó có thể thừa nhận.
Kỳ thật Trần Vũ Thạch và Viên Ác không biết là, so với Hoạt Tử Thi, Chu Phàm lo lắng tử địch Chu gia nửa đường phục kích hơn.
Nếu có thể, Chu Phàm thậm chí hi vọng có thể lên đường cùng tu sĩ Đạo cảnh của thư viện, Đại Phật Tự, thế gia, nhưng đáng tiếc là, thư viện, Đại Phật Tự, thế gia chung quy cũng không phải Nghi Loan Ti, hiệu suất tổ chức nhân thủ là thấp hơn Nghi Loan Ti không ít.
Nghi Loan Ti không thể chờ tất cả mọi người đủ rồi mới cùng xuất phát.
Bất Tiếu Đạo Nhân vê tới Tiêu Lôi Thư Viện, Tiêu Lôi Thư Viện không có bao nhiêu học sinh, bên này phân lớn là tu sĩ đã tiến vào Đạo cảnh, học sinh của thư viện tập trung ở các huyện, học sinh của thư viện hai huyện Thiên Mã, Phi Hạc sẽ có giáo tập dẫn bọn họ tới trợ giúp Khôi Hầu Huyện.
Về phần, thư viện của hai huyện Cự Hùng, Cao Tượng bởi vì cách Khôi Hầu Huyện quá xa, tạm thời không bảo bọn họ trợ giúp.
Việc này có thư viện huyện xử lý, Bất Tiếu Đạo Nhân quan tâm hơn là triệu tập nhân thủ lần này chạy tới Khôi Hầu Huyện.
Nghĩ đến đây, hắn lờ mờ cảm thấy đau đầu, bởi vì những tu sĩ Đạo cảnh này của Tiêu Lôi Thư Viện cũng không dễ mời.
Tiêu Lôi Thư Viện giống với cơ cấu nghiên cứu như thế ngoại đào nguyên hơn, tu sĩ nơi này phần lớn là không hỏi thế sự, thư viện cung cấp tài nguyên cho họ tiến hành tham tường phương diện thuật pháp, võ kỹ, điển tịch, thỉnh thoảng mới tiến hành chỉ điểm đối với học sinh tiến tu.
Cũng bởi vậy, bọn họ phần lớn là một số quái thai trầm mê tu hành nghiên cứu học vấn, thờ ơ với chuyện bên ngoài.
Cho dù Bất Tiếu Đạo Nhân phụ trách sự vụ của Tiêu Lôi Thư Viện, cũng không có nghĩa là hắn có thể chỉ huy những tu sĩ này làm việc.
Nếu không phải bởi vậy, Bất Tiếu Đạo Nhân còn cân nhắc tới mang thêm hai tu sĩ Đạo cảnh, hiện tại hắn hứa sẽ mang bốn tu sĩ Đạo cảnh, hiện tại cảm thấy có chút chột dạ, bởi vì chưa chắc có thể gom ra được bốn tu sĩ.
Người hắn tìm tới đầu tiên là đồ tế.
Đồ tể đeo tạp dề da, hắn cầm dao chặt thịt đang nghiêm túc thái thịt lừa trên thớt gỗ.
Bất Tiếu Đạo Nhân nói ra ý đồ đến.
- Ta mà đi, thiên hạ đệ nhất Lư Nhục Đương sẽ phải đóng cửa rất nhiều ngày, ngươi bảo những khách hàng thường xuyên đến mua thịt sẽ thế nào?
Đồ tể rất không tình nguyện nói.
Khóe miệng Bất Tiếu Đạo Nhân giật giật, hắn biết, Lư Nhục Đương này một năm một năm rưỡi cũng không có mấy khách nhân, thịt lừa mỗi ngày đều để nội bộ thư viện tiêu hóa.
- Đồ đạo hữu không cần lo lắng, thịt lừa của Lư Nhục Đương ngon như vậy, chờ ngươi mở cửa lại, bọn họ vẫn sẽ tới.
Bất Tiếu Đạo Nhân nói:
- Chúng ta bình thường nhận nhiều ân huệ của thư viện như vậy...
Đồ tể một dao chặt đứt một khối xương, hắn nhếch miệng cười nói:
- Ta hiểu rồi, đạo trưởng, ta sẽ theo ngươi đi một chuyến.
Lúc này Bất Tiếu Đạo Nhân mới thở phào, đồ tể xem như là một người dễ nói chuyện nhất của thư viện.
Bất Tiếu Đạo Nhân đi trong Thi Hồn Tẩu Lang, rất nhanh bước vào đường mòn xuất hiện ở bên cạnh, dần dần nhìn thấy một căn nhà dùng hàng rào quây lại. Một phụ nhân trung niên đang cam met nàng lấy ra hạt kê, rải xuống đất, một đám gà con chít chít mổ kê.
Nhìn thì là một màn rất có khí tức nông thôn.
- Đông đạo hữu.
Bất Tiếu Đạo Nhân mở miệng chào hỏi, nói ra ý đồ đến.