Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 138 - Chương 138. Trứng Cá (2)

Chương 138. Trứng cá (2) Chương 138. Trứng cá (2)

Hắn nhớ lại phương pháp tu luyện Viêm Dương Khí một chút, cuối cùng lắc đầu, lần đầu tu luyện Viêm Dương Khí phải có một đoạn thời gian không thể nhúc nhích, Chú Quỷ sẽ không tới nhanh như vậy, nhưng chỉ sợ người áo đen trốn trong chỗ tối, nếu người áo đen thừa cơ cho hắn một kiếm, vậy đúng là chết oan chết uổng.

Hiện tại không phải thời cơ tốt để tu luyện Viêm Dương Khí, ít nhất phải chờ giải quyết Chú Quỷ lại hoặc là một người trong đám người áo đen mới được.

Chu Phàm cất bình sứ đỏ đi, bắt đầu luyện tập đao pháp, hắn không luyện Truy Phong Thế, mà là luyện đao thuật cơ bản.

Đài chín tầng cũng bắt đầu từ đất chồng lên, đao thuật cơ bản của hắn chỉ là nhập môn mà thôi, nếu luyện đao thuật cơ bản không tốt, hắn có khắc khổ tu luyện Truy Phong Thế tới mấy cũng không có hiệu quả quá tốt.

Đao thuật cơ bản mới là cơ sở cho đao quyết về sau, Chu Phàm hiểu rất rõ điểm này.

Có điều đang luyện, Chu Phàm rất nhanh liền nhíu mày, tu luyện đao thuật cơ bản kiểu này quá chậm, không giống ở trong Khôi Hà Không Gian, một trọng đao một khinh đao, trao đổi tu luyện, hiệu quả rõ ràng.

Nhưng trong thực tại, muốn tìm được trọng đao và khinh đao như vậy đều không dễ dàng, vả lại vung trọng đao như vậy ở trong thực tại, không được bao lâu là hắn sẽ sức cùng lực kiệt, không thể vĩnh viễn không biết mỏi mệt như ở trong Khôi Hà Không Gian.

Chu Phàm chỉ có thể tiếp tục tu luyện.

Cho đến đêm khuya, người áo đen cũng không xuất hiện.

Đèn đuốc trong phòng lay động, Chu Phàm dừng luyện tập chém bổ, hắn nghiêm túc nghĩ lại, cảm thấy người áo đen tạm thời sẽ không xuất hiện.

Dẫu sao đêm qua mình ăn Đại Lực Đan đánh hắn thành như vậy, trước khi chưa làm rõ thực lực của mình, hắn không nắm chắc có thể thắng mình, vậy sẽ không dễ dàng xuất hiện.

Đương nhiên cũng có khả năng người áo đen giống như tối hôm qua đang đợi Chú Quỷ ra tay trước, chỉ là hắn có thể không biết Chú Quỷ thứ hai đã bị mình giết rồi.

Còn có một điều nữa có thể là người áo đen cụt mất một tay, cho dù thật sự có thể chi đứt mọc lại, đối với hắn mà nói, có lẽ cũng không phải không cần trả giá gì.

Đối phương đã không xuất hiện, Chu Phàm cũng không có ý định chờ đợi, tắt đèn, hắn chui vào gầm giường.

Chu Phàm tiến vào trong gầm giường không nhắm mắt, mà là lại kiên nhẫn đợi một lúc, sau khi không có bất kỳ động tĩnh gì, sau khi cân nhắc tới khả năng đối phương phóng độc khí.

Dẫu sao người áo đen là không thoát được liên quan với Trương Hạc, Trương Hạc lại là đại phu, nhỡ có khả năng phóng độc khí thì sao?

Nhưng Chu Phàm nghĩ đến hoàn cảnh phòng đất không phải kín triệt để, trên tường có cửa sổ, nóc nhà còn cũng có cửa sổ, độc khí muốn khuếch tán là không dễ dàng như vậy.

Vả lại với cảm tri nhạy bén của Lão Huynh đối với nguy hiểm, nếu người áo đen thực sự tới gần gian nhà, Lão Huynh khẳng định có thể phát hiện.

Ngàn ngày đề phòng cướp đúng là mệt, nhất định phải mau chóng nghĩ cách thu thập người áo đen này, hắn lắc đầu, dặn dò Lão Huynh một tiếng rồi yên tâm ngủ.

Chu Phàm Ngủ say rất nhanh liền tiến vào Khôi Hà Không Gian.

Vụ ngồi trước bàn, hắn không nhìn Chu Phàm xuất hiện ở trên thuyền, mà là nhìn chằm chằm hạt châu màu trắng đục trên bàn, hạt châu to bằng quyền đầu, còn lại thì không có chỗ nào đặc biệt.

Nhưng Vụ lại chau mày, hắn dường như đang rất khó xử.

Chu Phàm mở miệng hỏi:

- Đây là gì thế?

Vụ nhìn hạt trâu trắng đục, cũng không ngẩng đầu lên nói:

- Trứng cá của một loại Hồn Ngư nào đó.

Chu Phàm nghe hiểu, trứng cá chính là trứng của cá cái chưa thụ tinh, ở kiếp trước phương tây của thế giới thường xuyên dùng để chế tác trứng cá muối làm thức ăn.

Nhưng trứng cá lớn như vậy thì Chu Phàm vẫn chưa từng thấy, có điều Hồn Ngư dưới đáy sông cũng không phải sinh vật bình thường, trứng cá lớn như vậy cũng không phải chuyện thần kỳ gì, hắn nói:

- Ngươi đang rối rắm gì thế?

Vụ có chút bực mình nói:

- Ta đang suy nghĩ nên ăn con cá này thế nào.

Chu Phàm cảm thấy câu trả lời của Vụ có chút mạc danh kỳ diệu, hắn nói:

- Cái này thì có gì mà phải nghĩ, muốn ăn thế nào thì ăn.

Vụ trợn mắt lên, nói:

- Ngươi không hiểu đâu, con cá này rất là hiếm có, ước chừng mấy trăm năm mới có thể tìm được một, chỉ có quý hiếm ít ỏi quý hiếm mới có thể khiến ta sinh ra thèm ăn, con cá này chính là một trong số đó.

- Cho nên ta mới do dự như vậy, chiên xào hầm luộc, hay là phối hợp với nguyên liệu nấu ăn, ta đã nghĩ ra mấy trăm loại cách ăn, nhưng vẫn chưa quyết định được.

Chu Phàm có chút không biết nói gì ngẩng đầu nhìn huyết cầu trên bầu trời, hắn mỗi thời mỗi khắc đều đang nỗ lực sống sót, nhưng đối với Vụ mà nói, phiền não của hắn không ngờ là ăn trứng cá thế nào?

Chênh lệch giữa người với người lớn như vậy ư? Không đúng, không nên nghĩ như vậy, Vụ chưa chắc đã là người.

Bình Luận (0)
Comment