Chương 2092: Vô dụng chỉ thức (2)
Chương 2092: Vô dụng chỉ thức (2)Chương 2092: Vô dụng chỉ thức (2)
Chương 2092: Vô dụng chỉ thức (2)
- Những bí pháp đó chỉ đốt cháy một bộ phận, nhưng Tiểu Miêu thức thứ ba của ta lại khác, nó rất bá đạo, chân nguyên, huyết khí, tạng phủ, thọ mệnh, sinh cơ, khí vận thậm chí ngay cả pháp tắc mà mình tu luyện cũng sẽ theo một đao này chém ra mà bốc cháy, để đạt được uy lực lớn nhất, loại bốc cháy này còn là không thể nghịch chuyển.
Chu Tiểu Miêu bình tĩnh nói:
- Một khi bốc cháy hết, bất kể là sử dụng biện pháp gì cũng rất khó khôi phục lại, như đốt cháy một bộ phận thân thể, vậy cho dù là quyệt nhân có Minh Tức Nghịch Luân Thể như ngươi, cho dù là nắm giữ sinh pháp tắc, cũng không thể khiến thân thể tái sinh lại.
- Đây là một loại bốc cháy triệt để.
Chu Phàm rùng mình nói:
- Ý của ngươi là bốc cháy không thể bù đắp, vậy chiêu này chẳng phải là dùng để đồng quy vu tận với người ta à.
- Có thể nói là như vậy.
Chu Tiểu Miêu thản nhiên nói:
- Có điều thức đao pháp này là có thể khống chế, nói cách khác ngươi có thể lựa chọn đốt cháy bao nhiêu những gì mình có, đốt cháy càng nhiều, lại càng mạnh, nhưng không thể khống chế ngươi sẽ đốt cháy cái gì của bản thân.
- Khi đốt cháy năm thành thứ gì đó, uy lực của nó sẽ gấp năm thức thứ hai, nhưng theo uy lực tăng lên theo thứ ngươi ngươi đốt cháy vượt qua tưởng tượng của ngươi, khi đốt cháy sáu thành sẽ biến thành chục lần.
- Không phải ngươi nói ngươi chưa dùng à?
Chu Phàm không nhịn được nói:
- Ngươi là làm thế nào mà biết được khi đốt cháy sáu thành là gấp chục lần?
- Ta tính toán.
Chu Tiểu Miêu nhướng mày nói:
- Ta đã thử đốt cháy của thức thứ ba, nhưng khi đao pháp triệt để dùng ra lập tức dùng pháp tắc ngăn mình lại, như vậy cái giá phải trả sẽ không quá lớn, nhưng ta tối đa chỉ dám thử sáu thành, bảy thành thì không nắm chắc có thể khống chế được đao của mình.
- Đao pháp đáng sợ quá.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ sợ hãi, so sánh với thức thứ ba Đồ Thần này, thức thứ nhất Phách Địa, thức thứ hai Trảm Thiên đều không đáng sợ bằng nó.
- Nhưng đao pháp phải trả giá lớn như vậy thật sự có ý nghĩa sao? Chu Phàm không nhịn được hỏi.
Chu Tiểu Miêu cười nhạo một tiếng nói:
- Sao có thể không có ý nghĩa? Khi hai thức trước của ta đều không thể chiến thắng được đối thủ, đối thủ có thể sẽ lấy mạng ta, lúc này đốt cháy sáu thành thậm chí bảy thành tám thành chín thành bản thân, có thể giết chết đối thủ, cho dù ta chỉ còn lại nửa cái mạng, vậy cũng là ta còn sống, là ta đạt được thắng lợi, ngươi nói như vậy là không có ý nghĩa sao?
- Đúng là điên cuồng điên cuồng, mong... Ngươi vĩnh viên không phải dùng đao pháp này.
Chu Phàm vốn muốn nói mong ta vĩnh viễn không cần dùng đao pháp như vậy, nhưng rất nhanh liền sửa miệng.
- Vừa hay ngược lại, ta hi vọng có đối thủ có thể khiến ta dùng ra thức thứ ba, nếu không ta tiêu tốn nhiều tâm huyết như vậy trên một thức này lại thành không có ý nghĩa, thức không dùng, không có giá trị tồn tại của nó.
- Mong thế giới này thật sự có thần tồn tại, như vậy ta có thể thử dùng nó để đồ thần.
Trong mắt Chu Tiểu Miêu lộ ra vẻ khao khát nói:
- Nếu thế giới này thật sự có thần, vậy thuyền là tồn tại giống thân nhất mà ta từng thấy.
- Nếu không ta không thể xác định bản thể của lão thất phu thuyền có thật sự ở dưới giáp bản hay không, ta thật sự muốn dùng Đồ Thần để thử, xem nó ở dưới một thức đao pháp này, có thể sống sót hay không?
Nữ nhân này còn điên cuồng hiếu chiến hơn ta nghĩ... Khóe miệng Chu Phàm giật giật nói:
- Bản thể của thuyền không ở dưới giáp bản à?
Chuyện dính dáng tới thuyền, hắn khó tránh khỏi sẽ muốn biết.
- Ta không cảm ứng được sự tồn tại của nó.
Chu Tiểu Miêu lắc đầu nói:
- Nếu bản thể của nó không ở đây, thức thứ ba tự đốt cháy bản thân này của ta cho dù triệt để hủy được chiếc thuyền này cũng không có ý nghĩa.
- Được rồi, những gì nên nói với ngươi đều nói rồi, ngươi còn gì muốn hỏi không?
- Là vì ta là người của Chu gia, ngươi mới không muốn truyền thụ Tiểu Miêu Tam Thức cho ta à? Hay là ngươi không muốn truyền thụ cho bất kỳ ai?
Chu Phàm tò mò hỏi.
- Không chỉ bởi vì ngươi là người Chu gia, nói đúng hơn thì ta không cần thiết phải dạy cho bất kỳ ai.
Chu Tiểu Miêu đứng lên, xoay người bước về phía đuôi thuyền:
- Vì sao ta phải truyền cho người khác, đây là đao pháp mà ta bắn ra vô số tâm huyết mới tự sáng tạo ra. - Nó chỉ thuộc về ta, có nó, ta khó gặp địch thủ, đại đạo vô tình, ta vô thân vô cố, cho dù bất hạnh vẫn lạc, cũng phải mang nó rời khỏi thế giới này.
Chu Mặc Mặc không thể đi theo nghĩ, nàng đáng thương hề hề bay về bên cạnh Chu Phàm.
Nhìn bóng lưng dần dần biến mất trong sương mù của Chu Tiểu Miêu, Chu Phàm yên lặng nói một tiếng xin lỗi, nó không còn thuộc vê một mình ngươi nữa, đao pháp này ta cũng biết.