Tiểu Khưu Hồ rất yên tĩnh, Huyết Thi Quan trong hồ vẫn đang không ngừng đổ máu, mặt hồ xanh thẳm đã bị nhuộm đỏ một mảng lớn.
Nước hồ bị máu tươi nhuộm đỏ và nước hồ xanh thẳm ở bên rìa hình thành đối lập rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên sau khi Chu Phàm trúng Nhãn Chú tới đây, hắn nhìn Huyết Thi Quan quỷ dị đó, chỉ cần có thể giải quyết được Huyết Thi Quan, Nhãn Chú của hắn cũng có thể tiêu trừ, hắn nhìn về phía Yến Quy Lai.
Vị An Đông Sứ của Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti này rốt cuộc có thể đối phó Huyết Thi Quan này không?
Yến Quy Lai vẻ mặt lười biếng nói:
- Đúng là Hắc Oán Huyết Thi Quan, vẫn là thời kỳ yên lặng, vậy không cần lo lắng.
Yến Quy Lai treo lại hồ lô rượu lên hông, hắn nhìn Chu Phàm cười nói:
- Đợi lát nữa tự ngươi cẩn thận một chút, nếu thật sự không được, vậy mau lui về trong thôn.
Nói xong lời này, Yến Quy Lai đã nhảy lên, chân giẫm lên mặt hồ, hắn không ngờ không giẫm lên mảnh gỗ lần trước để lại, chỉ giẫm lên mặt nước, như tên rời cung, mấy lên mấy xuống đã tới trước mặt Huyết Thi Quan.
Chỉ luận về khinh công mà nói, so với Hoàng phù sư không biết đã cao hơn mấy cấp bậc.
Cho tới khi đến trước Huyết Thi Quan, hai chân Yến Quy Lai đạp trên mặt nước như giẫm trên bình địa, khinh công này đúng là khiến Chu Phàm kinh ngạc không thôi.
Sắc mặt Yến Quy Lai hờ hững, hắn vỗ một chưởng về phía Huyết Thi Quan.
Ầm một tiếng, bàn tay Yến Quy Lai tỏa ra một trận hàn khí, mặt quan tài màu máu lập tức nổi lên băng sương màu xanh da trời.
Huyết Thi Quan chịu uy hiếp, bên trong phát ra tiếng rít chói tai, huyết ảnh từ trong quan bay ra, đánh tới Yến Quy Lai.
- Cút.
Yến Quy Lai cũng phát ra một tiếng hét lớn về phía huyết ảnh đang đánh tới, tiếng quát như sấm đánh, nước hồ của Tiểu Khưu Hồ tỏa ra từng tầng gợn sóng, Chu Phàm đứng ở xa xa cũng cảm thấy màng tai đau nhói.
Mà huyết ảnh lao ra lại bị một quát đánh tan, một bãi máu rơi xuống đất.
Lúc này Yến Quy Lai lại liên tục vỗ nhanh hai chưởng lên trên mặt quan tài, Huyết Thi Quan lập tức thành một khối băng lớn, máu cũng bị băng sương khiến cho ngưng kết.
- Phá.
Hai mắt Yến Quy Lai nghiêm lại, lại vỗ tới một chưởng.
Một tiếng nổ truyền đến, Huyết Thi Quan đột nhiên vỡ thành mấy khối.
Trong quan tài vỡ vụn nhảy ra một nhân thi, toàn thân nó phù thũng, trên mặt lại nổi lên từng bọng máu, phát ra tiếng rít như tiếng khóc, nó điên cuồng lao về phía Yến Quy Lai.
Bởi vì nó bị bức phải tỉnh lại, chưa vượt qua thời kỳ yên lặng đã phải ra rồi, nó muốn giết nhân loại phá hỏng chuyện tốt của nó này cho hả giận.
Yến Quy Lai thản nhiên không sợ nghênh đón.
Chu Phàm sợ bị liên lụy vào, hắn cảnh giác lui về phía sau mấy bước, đồng thời nhìn chằm chằm huyết thi, nếu vạn nhất để huyết thi chạy thoát, vậy hắn cũng chỉ có thể tiêu tốn thọ mệnh nhờ Vụ giúp đỡ.
Một người một thi mỗi lần va chạm đều khiến cho nước hồ phóng lên cao rồi nổ tung, bọt nước tản ra rơi xuống, trong hồ giống như đổ một hồi mưa to.
Động tác giao thủ của một người một thi càng lúc càng nhanh, thân ảnh đều biến thành mơ hồ, không ngừng có tiếng nổ truyền đến.
Ở trong mắt Chu Phàm, hắn chỉ có thể nhìn thấy hai đạo bóng dáng mơ hồ màu sắc khác nhau đang đánh nhau trong nước hồ phân tán, sắc mặt của hắn trở nên ngưng trọng, thực lực của một người một này đều hơn xa tưởng tượng của hắn.
Chu Phàm rút trực đao, hắn dán hai đạo Tiểu Diễm Phù lên trên đao, nếu Yến Quy Lai thua, vậy hắn sẽ phải quyết định, là mau đào tẩu hay là nhắm chuẩn cơ hội đi lên cho huyết thi đó một đao.
Ngay khi Chu Phàm đang nghĩ như vậy, trong hồ truyền đến một tiếng hét lớn của Yến Quy Lai, trên tay hắn sương khói màu trắng lam hừng hực, liên tục đánh ra mấy chục chưởng, băng châu đầy trời từ giọt nước ngưng kết thành bắn về phía huyết thi.
Bùm bùm bùm.
Huyết thi bị vô số giọt băng đâm thủng, thân thể trực tiếp thành cái sàng đầy lỗ máu, vô số máu phun trào ra.
Huyết thi ngã xuống mặt hồ, nước hồ cũng tí tách rơi xuống.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, kết thúc rồi à?
Chu Phàm vội vàng nhìn về phía mu bàn tay mình, chú ấn huyết quan trên mu bàn tay hắn đang chậm rãi tiêu tán, hiển nhiên huyết thi đã chết rồi.
Sắc mặt Yến Quy Lai lạnh lùng, từ trên người lấy ra một đạo phù lục, ném tới huyết thi, huyết thi bồng bềnh trên bồng bềnh xoẹt một tiếng bốc cháy, tỏa ra từng trận khói đen.
Yến Quy Lai lại đạp mấy cước, về tới bên bờ, khuôn mặt hào sảng của hắn vẫn xanh trắng, khí tức trầm ổn như vực, dường như trận chiến đấu vừa rồi không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn.
Yến Quy Lai nhìn mặt hồ, xa xa vẫn còn mấy khối quan tài vỡ chìm nổi trong máu đỏ, hắn dặn dò:
- Sau khi quay về, trong một tháng bảo người khác đừng dùng nước trong hồ để uống, một tháng sau thì không có vấn đề.