Chương 2129: Các Tiểu Não Ma trong núi phát ra từng tiếng rít (2)
Chương 2129: Các Tiểu Não Ma trong núi phát ra từng tiếng rít (2)Chương 2129: Các Tiểu Não Ma trong núi phát ra từng tiếng rít (2)
Chương 2129: Các Tiểu Não Ma trong núi phát ra từng tiếng rít (2)
Năm người Chu Phàm không chút do dự từ trên núi chạy xuống, bọn họ không kịp nghĩ nhiều, chỉ nhìn chung quanh tìm kiếm chỗ ẩn thân.
- Đi vào trong đó.
Phượng Tinh Bá chỉ vào một khe suối, lớn tiếng nói.
Năm người không nhiều lời, lập tức chạy tới, nhảy vào trong khe suối.
Tiểu Muội cũng chở Mặc Mặc nhảy vào theo.
Tiểu Não Ma đã sắp xông lên đỉnh núi.
Năm người không nói gì, chỉ từ trong phù đại của mình lấy ra khí cụ phòng ngự, mở ra từng tầng lồng ánh sáng phòng ngự.
Chu Phàm lấy ra là một kiện Ngọc Như Ý, đây là hắn dùng công huân đổi từ chỗ Nghi Loan Ti Phủ, khí cụ phòng ngự có ưu thế tốt hơn phù trận ở chỗ, nó có thể nhanh chóng hình thành phòng ngự.
các Tiểu Não Ma chạy xuống, trong dãy núi đều có thân ảnh của Tiểu Não Ma, bọn Chu Phàm còn nhìn thấy hơn mười Tiểu Não Ma cấp kim.
Bọn Chu Phàm nin thở, chỉ hi vọng những Tiểu Não Ma này đừng để ý tới bọn họ, mau chóng chạy tới phương hướng cột sáng ám lục.
Chỉ là không được như mong muốn, có mấy chục Tiểu Não Ma đi qua khe suối, phát hiện ra bọn họ, khi va vào lồng ánh sáng phòng ngự liền phát ra từng tiếng rít gào, rất nhanh liên dẫn tới càng nhiều Tiểu Não Ma hơn.
Các Tiểu Não Ma lần lượt nhảy xuống khe suối, giống như che trời phủ đất lấp kín khe suối, bọn Chu Phàm cũng không nhìn rõ tình hình bên ngoài.
Chỉ có thể không ngừng rót chân nguyên vào, chống đỡ các Tiểu Não Ma này trùng kích lông ánh sáng phòng ngự.
Nhưng Tiểu Não Ma thật sự quá nhiều, lồng ánh sáng phòng ngự lung lay sắp vỡ, Ngọc Như Ý trong tay Chu Phàm đã xuất hiện vết nứt, hắn nhìn lồng ánh sáng phòng ngự trong tay bốn người cũng tương tự.
- Không có khí cụ phòng ngự thì bố trí phù trận. Chu Phàm gấp giọng nói, hắn một tay từ trong phù đại ném ra từng đạo phù, rất nhanh đã bố trí xông tới một bộ phù trận.
Bốn người Bất Tiếu Đạo Nhân cũng học theo, vào lúc thế này, nếu lồng ánh sáng phòng ngự bị phá, bọn họ sẽ phải đối mặt với Tiểu Não Ma nhiều không đếm xuể.
Khi khí cụ phòng ngự trong tay bọn họ vỡ vụn, lồng ánh sáng phù trận hình thành thuận lợi chống đỡ công kích của những Tiểu Não Ma này.
Nhưng số lượng Tiểu Não Ma nhiều, công kích rất hung hãn, lồng ánh sáng phù trận hình thành hiển nhiên cũng không thể chống đỡ được quá lâu, tốc độ bố trí phù trận của năm người, thậm chí không nhanh bằng tốc độ phá hủy của Tiểu Não Ma.
Tâm Chu Phàm hơi trầm xuống, cứ tiếp tục như vậy, sẽ rất phiền, hắn nhanh chóng liếc Tiểu Muội một cái, hắn có thể dựa vào Toái Không Cốt của Tiểu Muội xuyên qua không gian rời khỏi, nhưng Tiểu Muội chỉ có thể dẫn theo một mình hắn, bốn người Bất Tiếu Đạo Nhân thì hắn không lo được.
Nếu thật sự không được, hắn chỉ có thể một mình chạy trốn.
Lúc này, Bất Tiếu Đạo Nhân thở dài một tiếng, trong tay áo hắn có một đạo quang mang xanh nhạt bay ra, quang mang xanh nhạt rơi xuống đất, trên mặt đất có thêm một gốc cây hòe ốm yếu.
Cây hòe nhanh chóng sinh trưởng, mọc ra cao hơn khe suối, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, bao phủ toàn bộ bọn họ.
Những Tiểu Não Ma đó vẫn đang điên cuồng công kích cây hòe, nhưng công kích của chúng thủy chung không thể xuyên qua quang mạc xanh nhạt, tất cả công kích đều bị cản lại ở ngoài quang mang.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, rất nhanh hắn liền nghĩ tới, đây là cây hòe lúc trước hắn từng thấy tại chỗ ở của Bất Tiếu Đạo Nhân, hắn không ngờ cây hòe này lại có sức phòng ngự mạnh như vậy.
Các Tiểu Não Ma tiếp tục công kích, cành cây hòe hơi run run, bọn Chu Phàm không dám lơ là, mượn cơ hội này bố trí từng tâng phù trận.
Khi bọn họ bố trí được hơn mười phù trận, các Tiểu Não Ma bắt đầu từ bỏ rời đi.
Càng lúc càng nhiều Tiểu Não Ma từ trong khe suối bò ra, bọn họ mới có thể thấy lại ánh sáng, phương hướng Tiểu Não Ma rời đi chính là chỗ cột sáng ám lục.
Bọn họ ở trong khe suối ngẩng đầu nhìn, chỉ lờ mờ nhìn thấy cột sáng ám lục đã thu nhỏ lại thành một dây nhỏ cơ hồ không thể nhìn rõ.
Bọn họ hơi trâm mặc, Bất Tiếu Đạo Nhân vung tay áo, gốc cây hòe nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành một đạo quang mang xanh nhạt rơi vào trong tay áo hắn.
Sắc mặt Bất Tiếu Đạo Nhân lập tức biến thành tái nhợt, hắn dường như lập tức già đi rất nhiều, cây hòe đó có liên hệ rất sâu với hắn, cây hòe vốn đã bị bệnh, hiện tại lại thay hắn cản một kiếp, khó tránh khỏi khiến tâm thần hắn tổn thương.
- Đạo trưởng, ngươi không sao chứ?
Chu Phàm vội vàng mở miệng hỏi.
Ta không sao, chỉ tiêu hao một chút tâm huyết mà thôi.
Bất Tiếu Đạo Nhân lắc đầu, hắn nhìn sơn cốc đã im ắng, cắn răng nói:
- Triệt hồi phù trận, ta muốn qua bên kia xem thử. Hắn thầm nghĩ trong lòng, đã trả giá lớn như vậy, há có thể từ bỏ vào lúc này? Bốn người Chu Phàm ngơ ngác nhìn nhau, vẫn theo lời triệt hồi phù trận. - Nếu các ngươi không muốn đi, có thể quay vê.