Chương 2132: Đoan Mộc xuất thủ (2)
Chương 2132: Đoan Mộc xuất thủ (2)Chương 2132: Đoan Mộc xuất thủ (2)
Chương 2132: Đoan Mộc xuất thủ (2)
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, tốc độ cấp thuấn di của hắn cũng còn xa mới bằng lưu quang màu vàng đó, ở trước mặt tốc độ của lưu quang màu vàng, thời gian giống như ngừng trôi vậy.
Lưu quang màu vàng xuyên qua đàn Tiểu Não Ma, Tiểu Não Ma cấp bạc, Tiểu Não Ma cấp kim, Tiểu Não Ma cấp bảo thạch xanh, Tiểu Não Ma cấp hồng ngọc đều không hề có phản ứng, chỉ có Tiểu Não Ma cấp bảo thạch bảy màu là có phát hiện, quay đầu lại.
Chỉ là chúng vừa xoay đầu, lưu quang màu vàng đã xuyên qua chúng, hóa thành quang nhân màu vàng bồng bênh đứng trước não câu bảy màu.
Mười Tiểu Não Ma cấp bảo thạch bảy màu phát ra tiếng rít, mười đạo sóng âm bảy màu hữu hình trùng kích về phía quang nhân màu vàng.
Quang nhân màu vàng hừ lạnh một tiếng, lồng ánh sáng màu vàng từ thân thể hắn bắn ra, thoải mái cản mười đạo sóng âm bảy màu lại, hắn không để ý đến Tiểu Não Ma cấp bảo thạch bảy màu, chỉ nắm tay lại, quang quyền màu vàng hung hăng nen lên trên não cầu bảy màu.
Âm một tiếng, gợn sóng màu vàng to lớn khuếch tán ra, tất cả Tiểu Não Ma nhào tới quang nhân màu vàng đều bị chấn cho bay tung tóe.
Mà não cầu bảy màu vẫn không hề động đậy.
Quang nhân màu vàng tiếp tục xuất quyền, mỗi một quyền đều dẫn phát tiếng nổ giống như lôi đình, cho dù bọn Chu Phàm ở xa xa cũng bị chấn cho màng tai đau nhói, không thể không vận chuyển chân khí bảo hộ lỗ tai.
Nhưng tiếng nổ quyên đầu dẫn tới, lại còn lâu mới khiến người ta cảm thấy khiếp sợ bằng tốc độ quang nhân màu vàng ra quyền, trong mắt bọn Chu Phàm, chỉ nhìn thấy lưu quang màu vàng mơ hồ đang lay động.
Tất cả Tiểu Não Ma đều nổi giận, nhưng mỗi lần chúng đều bị đánh bay, không ai có thể tới gần quang nhân màu vàng.
- Mạnh quá.
Trên mặt Phượng Tinh Bá lộ ra vẻ chấn động, nói. Hắn biết nếu quang nhân màu vàng này xoay người đối phó những Tiểu Não Ma đó, sợ rằng chúng đã chết hơn một nửa rồi.
Chu Phàm cũng hơi động dung, đây là tu sĩ trình độ đỉnh cấp của Đại Ngụy sao?
Mọi người đều cảm thấy khiếp sợ trước thủ đoạn của vị đại tiên sinh thư viện, nhưng rất nhanh bọn họ tim bọn họ lại trâm xuống.
Bởi vì không ai nhìn rõ quang nhân màu vàng đánh ra bao nhiêu quyền, nhưng não cầu bảy màu này lại vẫn không bị phá, chỉ hơi lay động.
Quang nhân màu vàng dừng lại, hóa thành lưu quang rời khỏi não câu bảy màu, lướt về phía trước, sau khi xác nhận những Tiểu Não Ma đó không đuổi theo, lưu quang màu vàng vòng qua sơn lĩnh nửa vòng, lại vê tới thể xác đang đứng do ở đó.
Đôi mắt của Đoan Mộc Tiểu Hồng lại khôi phục linh quang, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mỏi mệt, cười khổ nói:
- Không được, não cầu bảy màu đó với lực lượng của ta là không phá được, dường như nó không phải cấp độ của ta có thể phá, có lẽ chỉ có bọn lão sư tới đây mới có thể.
Bọn Chu Phàm trầm mặc, không biết phải tiếp lời thế nào.
Đoan Mộc Tiểu Hồng khoanh chân ngồi xuống, vừa rồi hắn dùng hết sức xuất thủ đối phó não cầu bảy màu, đối với hắn mà nói tiêu hao là rất lớn, hắn cần khôi phục một chút mới có thể tiến hành bước tiếp theo, nếu không hắn đã giết chết toàn bộ những Tiểu Não Ma đó rồi mới trở về.
- Chờ ta khôi phục một chút, lại đi giết những Tiểu Não Ma đó, xem có thể khiến Hồng Não Ma hoặc não cầu bảy màu có biến hóa gì không.
Sắc mặt Đoan Mộc Tiểu Hồng bình tĩnh nói, lần thử này thất bại, hắn cũng không phải không có dự đoán.
Đối phó với quái quyệt không thể biết cấp đã dị biến, phải không ngừng thử, tìm được biện pháp thích hợp.
- Não cầu bảy màu đó cổ quái cổ quái, nó dung hợp rất nhiều cảm xúc của sinh linh, giống như nếu các ngươi tới gần nó, sẽ nhìn thấy chuyện cực kỳ kinh hãi, có thể khiến nhân hồn các ngươi lập tức sụp đổ.
Đoan Mộc Tiểu Hồng lấy ra một viên đan dược ăn vào, nói ra phát hiện của mình.
Năm người Chu Phàm nghe mà ngơ ngác nhìn nhau, giờ bọn họ mới biết thì ra tiếp cận não cầu bảy màu lại đáng sợ như vậy.
- Cho nên lát nữa nếu nó có thể động, các ngươi đừng để bị nó tiếp cận, phải ở cách nó ít nhất một trượng, nếu không sẽ chịu ảnh hưởng của nó.
Đây mới là một bộ phận nguyên nhân Đoan Mộc Tiểu Hồng nói với bọn Chu Phàm việc này.
- Vốn ta muốn để các ngươi rời đi trước, các ngươi ở đây cũng không giúp được gì...
Đoan Mộc Tiểu Hồng nghĩ một chút lại nói:
- Nhưng ta không biết liệu mình có thể sống sót không, nếu ta không thể sống sót, vậy chỉ có thể nhờ các ngươi mang tin tức vê.
Bọn Chu Phàm nghe đến đây, tâm tình đều rất trâm trọng, không ngờ người mạnh như đại tiên sinh thư viện, cũng không nắm chắc, nhưng vừa nghĩ tới đây là quái quyệt không thể biết cấp, đối mặt với quái quyệt như vậy, ai dám nói mình nắm chắc có thể sống sót?
Bầu không khí trên núi có chút trâm trọng.
- Ta chỉ là làm chuẩn bị như vậy mà thôi, không phải chết thật, các ngươi không cần phải như vậy.