Chương 2137: Đường hoàng (2)
Chương 2137: Đường hoàng (2)Chương 2137: Đường hoàng (2)
Chuong 2137: Duong hoang (2)
Đây không phải chuyện đương nhiên sao?
- Nếu ngươi có năng lực có thể cứu toàn bộ Đại Ngụy, vừa hay cần ngươi hi sinh tính mạng của mình mới có thể làm được, ngươi có nguyện ý hi sinh tính mạng của mình để cứu Đại Ngụy không?
Đoan Mộc Tiểu Hồng hỏi.
Chu Phàm cười gượng một tiếng nói:
- Đại tiên sinh nói đùa rồi, ta lấy đâu ra loại năng lực này?
- Ta chỉ là nói giả thiết, ngươi sợ cái gì?
Đoan Mộc Tiểu Hồng nhìn chằm chằm vào mặt Chu Phàm, nói.
Chu Phàm trâm mặc một chút nói:
- Nếu thê tử và mẹ ngươi rơi xuống sông, ngươi chỉ là một người bình thường, ngươi sẽ cứu người nào?
- Ta không có thê tử.
Đoan Mộc Tiểu Hồng hơi ngẩn ra nói:
- Có điều nếu chỉ là giả thiết, ta đương nhiên là cứu mẹ mình, bách tính chữ hiếu làm đầu, không có mẹ ta thì không có ta, thê tử khẳng định cũng sẽ đồng ý để ta làm như vậy, chờ ta phụng dưỡng mẹ đến khi bà chết rồi, ta sẽ dùng cái chết để bồi hoàn cho thê tử.
Chu Phàm:
- Vậy ta đổi ví dụ khác, nếu sư phụ ngươi và mẹ ngươi rơi xuống sông, lão sư mà ta nói chỉ là người thường, ngươi cũng chỉ là người thường, ngươi sẽ cứu người nào?
Chu Phàm đổi lão sư là vì một ngày làm thầy, cả đời làm cha.
- Ta vẫn sẽ cứu mẹ của mình, nếu không ta cứu lão sư lên, hắn sẽ tức đến đánh chết ta, hắn sẽ xấu hổ vì có một đệ tử bất hiếu như ta, rồi lại cắt cổ tự sát.
Đoan Mộc Tiểu Hồng nghiêm túc nói:
- Ta không thể có lỗi với sự dạy dỗ của lão sư, chỉ là lão sư quả thật bởi vì ta không cứu hắn mà chết, ta sẽ gánh vác trách nhiệm chiếu cố người nhà hoặc tộc nhân của lão sư.
Chu Phàm á khẩu không nói được gì.
- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Đoan Mộc Tiểu Hồng lại truy hỏi.
- Đối với câu hỏi như vậy, kỳ thật không đến bước cuối cùng, không ai biết hắn sẽ chọn thế nào...
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Nhưng nếu cứ cố bức ta nói ra một đáp án, chắc ta sẽ không cao thượng như vậy, nguyện ý hi sinh tính mạng của mình để đi cứu toàn bộ quốc gia.
- Nếu ta đổi quốc gia thành thân nhân của ngươi thì sao?
Đoan Mộc Tiểu Hồng chậm rãi nói.
- Ta nghĩ cứu thân nhân của mình không khó như cứu một quốc gia.
Hai hàng lông mày Chu Phàm nhướng lên, nói:
- Ta nguyện ý dồn hết sức để cứu thân nhân của mình, bao gồm cả tính mạng của bản thân.
Đoan Mộc Tiểu Hồng trâm mặc không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm Chu Phàm.
- Ta nói như vậy có khiến đại tiên sinh thất vọng không?
Chu Phàm phá vỡ trâm mặc nói, hắn cảm thấy Đoan Mộc Tiểu Hồng hỏi vấn đề này, chắc là có ý khảo cứu.
Hắn nghĩ, nếu dựa theo câu trả lời của Đoan Mộc Tiểu Hồng thì chắc là nguyện ý hi sinh tính mạng của mình để làm chuyện như vậy.
Đoan Mộc Tiểu Hồng lại cất tiếng cười to, đáng tiếc tiếng cười của hắn chỉ có Chu Phàm nghe thấy, hắn cười nói:
- Lão sư nói hắn được gọi là thánh nhân, nhưng trên thực tế cũng có tư tâm, trên đời không có người thực sự đại công vô tư, là người thì đều sẽ có tư tâm.
- Hi sinh đáng để kính nể ca tụng, nhưng người khác lựa chọn sống sót thì có gì sai?
- Cho dù người sống, sẽ làm hại rất nhiều người phải chết sao?
Chu Phàm không nhịn được nói.
- Vì sao lại nói là hại? Bọn họ cũng không phải ngươi giết.
Đoan Mộc Tiểu Hồng nghiêm túc nói:
- Trên đời mỗi ngày đều có rất nhiêu người chết, lại có bao nhiêu người nguyện ý dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng sống của một người lạ?
- Thư viện chúng ta đề xướng nhân nghĩa lễ tín, nhưng chưa từng yêu cầu đệ tử phải hi sinh tính mạng của mình để đổi lấy mạng của người khác, có nguyện ý làm hay không, có đáng làm hay không, tự xem tâm của mình.
- Đại tiên sinh, vì sao ngươi muốn hỏi ta vấn đề này?
Chu Phàm cười khổ một tiếng nói, hắn không quá nghe những đạo lý lớn quán miện đường hoàng này.
Vì sao lại muốn hỏi loại vấn đề đạo đức lưỡng nan này? - Chỉ là thuận miệng nói chuyện phiếm mà thôi. Đoan Mộc Tiểu Hồng cười khẽ một tiếng nói.
Thuận miệng nói chuyện phiếm... Chu Phàm cảm thấy không đơn giản như vậy, nhưng Đoan Mộc Tiểu Hồng không muốn nói, hắn cũng không có biện pháp.
- Ngươi đã nghĩ ra muốn gì cho phần thưởng tiến vào Nguyên Dịch Cảnh chưa?
Đoan Mộc Tiểu Hồng cười nói sang chuyện khác.
- Cái này...
Chu Phàm do dự một chút nói:
- Nếu có thể, ta hi vọng có được não hoàn, cấp càng cao càng tốt, ít nhất là màu vàng trở lên.
- Ngươi muốn tăng cường nhân hồn của mình à?
Đoan Mộc Tiểu Hồng hơi gật đầu, trở nên suy tư.
Hoàng hôn giống như lửa đang bốc cháy, chiếu rọi toàn bộ Kính Đô.
Đầu của mười vạn ngọc long lượn vòng qua mười vạn phù trụ vĩnh viễn phun ra ánh sáng bảy màu, màu sắc sặc sỡ đan vào cùng với ánh chiêu tà màu vỏ quýt, sáng lạn mà rực rỡ.
Tấm gương to lớn dựng đứng như tường thành ở Phía đông, không có bất kỳ màu sắc tuyệt đẹp nào có thể thấm được vào mặt gương xanh da trời của nó.