Chương 2183 - Dỡ cửa
Chu Phàm bất đắc dĩ, chỉ có thể đi du thuyết từng người, chỉ là nghe nói phải tới Hắc Thủy Đô Hộ Phủ, những tu sĩ cũng coi như là quen thuộc như đồ tể giết lừa, Ngật Miêu phu nhân, Đông Thu Hạ này đều uyển chuyển cự tuyệt.
Đám người bọn họ vốn không có hứng thú đối với chức quan của Nghi Loan Ti, ở thư viện rất thoải mái, bọn họ không muốn rời đi.
Chu Phàm cảm thấy có chút buồn bực, tìm một lượt, không ngờ không có tu sĩ nào nguyện ý đi, hắn có chút ủ rũ, đang muốn rời khỏi Tiêu Lôi Thư Viện về nghĩ biện pháp, lại có một thanh âm nữ tử vang lên phía sau hắn:
- Chu công tử.
Chu Phàm quay đầu lại nhìn, mới phát hiện trên cửa gỗ xuất hiện hai phù điêu màu đỏ, một là nam mặc giáp, một là nữ nhân gầy tóc dài, hai phù điêu đang nhìn hắn.
- Mộc cô nương, không biết có chuyện gì?
Chu Phàm hỏi, trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu bắt hắn giới thiệu đối tượng, vậy hắn sẽ bỏ đi.
- Thiếu niên lang, nghe nói ngươi sắp tới Hắc Thủy Đô Hộ Phủ nhậm chức, đúng không?
Nam tử Mặc giáp trầm giọng hỏi.
Hai phù điêu gỗ lim này chính là vị tiền bối nào đó mang về thư viện, nghe nói là một loại sinh linh hiếm có, có thể qua lại tự do ở các cửa gỗ của thư viện, biết Chu Phàm muốn đi Hắc Thủy Đô Hộ Phủ, không phải chuyện kỳ quái gì.
- Đúng vậy.
Chu Phàm trả lời.
-Đó là một nơi thế nào?
Nữ nhân gầy tóc dài hỏi:
- Ta nghe một số người trong thư viện nói nơi đó hàng năm có bông tuyết mỹ lệ bay múa, phải không?
- Đúng vậy.
Chu Phàm gật đầu, Hàn Bắc Đạo trong một năm có hơn nửa thời gian đổ tuyết, mà Hắc Thủy Đô Hộ Phủ ở vị trí ngoài cùng phương bắc Hàn Bắc Đạo lại trường kỳ ở vào trạng thái băng thiên tuyết địa.
- Ồ...
Nữ nhân gầy tóc dài phát ra kinh thán kinh thán mơ ước, nàng ôn nhu nói:
- Biểu ca, quanh năm đổ tuyết trắng, là nơi cỡ nào cỡ nào, nếu chúng ta có thể tới đó, nói không chừng sẽ có một hồi gặp gỡ bất ngờ lãng mạn, tìm được ý trung nhân của mình.
Nam tử mặc mặc giáp cũng hơi động dung, hắn dùng thanh âm nặng nề nói:
- Một khi đã như vậy, thiếu niên lang, hai người biểu huynh muội chúng ta sẽ theo ngươi tới Hắc Thủy Đô Hộ Phủ, ngươi thấy sao?
Chu Phàm:
- ...
- Sao? Tiểu tử ngươi dám xem thường huynh muội chúng ta sao?
Nam tử mặc mặc giáp thấy Chu Phàm lề mề không trả lời, hắn giận dữ chất vấn.
- Chu công tử, chúng ta có thể hỗ trợ.
Nữ nhân gầy tóc dài vẻ mặt chờ đợi nói:
- Nếu không phải chúng ta biết Chu công tử là một người ôn nhu thiện lương, chúng ta cũng không muốn đi theo Chu công tử.
Chu Phàm quả thật đang do dự, có điều rất nhanh hắn cảm thấy không có vấn đề gì, đừng nhìn biểu huynh muội này bình thường biểu hiện có chút ngốc nghếch, nhưng trên thực tế Tiêu Lôi Thư Viện toàn là dựa vào bọn họ để giữ nhà hộ viện.
Trong ba thước của bọn họ, cho dù là tu sĩ Kim Thân cũng không thể vượt qua cửa mà bọn họ trấn thủ.
- Cái này đương nhiên không phải, chỉ là ta không biết Bất Tiếu đạo trưởng có nguyện ý để hai người các ngươi đi không? Giờ ta đi hỏi hắn một chút.
Sau khi Chu Phàm nghĩ xong, cười cười trả lời.
- Được, ngươi đi đến hỏi đi.
Nam tử mặc mặc giáp vẻ mặt ngạo khí nói:
- Ngươi nói với lão đạo đó, nếu không muốn để hai huynh muội chúng ta rời khỏi, sau này hắn trèo tường mà ra vào, đừng hòng đi qua cửa lớn.
- ...
Chu Phàm rất nhanh tìm đến Bất Tiếu Đạo Nhân, nói rõ chuyện này.
- Ngươi muốn dẫn huynh muội tượng gỗ tới Hắc Thủy Đô Hộ Phủ à?
Trên mặt Bất Tiếu Đạo Nhân lộ ra vẻ kinh ngạc nói:
- Bọn họ có thể giúp gì cho ngươi?
- Bọn họ ở thư viện có thể làm gì, tới Hắc Thủy Đô Hộ Phủ có thể làm như thế.
Chu Phàm vừa trả lời, vừa oán thầm trong lòng, thư viện ngay cả một tu sĩ cũng không cho ta, ta dỡ một cánh cửa của các ngươi cũng không quá phận chứ?
Bất Tiếu Đạo Nhân trầm mặc một chút nói:
- Thôi, bọn họ vốn chính là người tự do, nếu bọn họ nguyện ý đi theo ngươi, ngươi lại đồng ý thì cứ dẫn bọn họ đi.
Chu Phàm thấy Bất Tiếu Đạo Nhân đồng ý, không khách khí, gọi huynh muội tượng gỗ đến trong một cánh cửa gỗ, hắn trực tiếp hủy cửa gỗ này rồi khiêng đi.
Bất Tiếu Đạo Nhân nhìn Chu Phàm khiêng cửa gỗ rời khỏi, hắn cảm thấy có chút tức giận, nhưng lại có chút buồn cười, hắn không nhịn được mà bật cười.
Hắn vừa cười, vết máu mờ mờ trên cổ vỡ ra, máu phun ra, đầu hắn rơi xuống.
Cái đầu rơi xuống vội vàng ngừng cười, hắn vươn tay ra ôm lấy đầu mình, vội vàng lắp lại, đợi xác nhận vết máu trên cổ đã khép lại, mới vẻ mặt cảm thấy may mắn lẩm bẩm:
- Vô Lượng Thiên Tôn, lại phá giới rồi, may mà vẫn có thể lắp lại.
Chu Phàm mang cửa gỗ về nhà, hắn đương nhiên không thể dựa vào huynh muội tượng gỗ, hắn lại nghĩ đến vấn đề nhân thủ, tu sĩ chung quy rất hiếm có, bọn họ không thiếu thế lực nguyện ý tiếp nhận, những tu sĩ đó của thư viện không muốn đi cùng hắn cũng không kỳ quái.