Chương 2196 - Xin xé bụng của ta (2)
Đứa trẻ không cười nữa, con ngươi chuyển động nhìn Chu Phàm.
Chu Phàm cau mày, hắn không thể phán định người dẫn dắt mới này nói câu nào là thật, câu nào là giả.
- Ta muốn câu cá.
Chu Phàm chậm rãi nói, khi hắn nói lời này quan sát xung quanh.
Hắn muốn dựa vào biện pháp này, kiểm tra xem người dẫn dắt đó có phải chính là đứa trẻ này hay không, trước kia khi hắn yêu cầu câu cá, người dẫn dắt không thể không hiện thân.
Nàng lại cười khẽ một tiếng, tay đứa trẻ hơi động, trên bàn một đoàn sương mù bay tới, hóa thành bảy cần câu,
- Câu đi...
- Nhưng ta đoán kỳ thật ngươi không muốn câu cá, ngươi chỉ là muốn chứng thực ta có phải đứa trẻ này hay không?
Chu Phàm quả thật không có ý định câu cá, hắn không phát hiện ra bất kỳ người dẫn dắt nào, hắn khẽ nhướng mày, chẳng lẽ người dẫn dắt lần này thực sự là đứa trẻ này?
- Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, loại trừ quy tắc người phụ tá mới cho thêm, luận về quen thuộc đối với quy tắc trên thuyền, ngươi là không bằng ta.
Giọng nữ chậm rãi nói.
- Ngươi dùng biện pháp này, vậy hiện tại đã biết đáp án chưa?
Chu Phàm không biết đáp án, người dẫn dắt này quá mơ hồ, khiến hắn không cân nhắc ra.
- Đúng rồi, ta quên nói với ngươi, Mặc Mặc nhà ngươi dường như có chút không chống đỡ được, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn chờ tới khi tỉnh lại mới hỏi nàng à? Ta sợ chờ ngươi tỉnh lại, rời khỏi Khôi Hà Không Gian, nàng chưa chắc đã có thể chống đỡ được đến lúc đó.
Nàng nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Chu Phàm hơi trầm xuống, trong lòng hắn quả thật có suy nghĩ như vậy.
- Ngươi đang sợ gì? Sợ đây là Mặc Mặc, đao của ngươi đâm xuống, sẽ giết chết nàng sao?
- Nhưng ngươi không mổ bụng ta, nàng có thể sẽ nổi điên mà chết, đây đúng là một lựa chọn rất khó đúng không?
Chu Phàm cười lạnh, hắn đặt chủy thủ lên bàn gỗ, nói:
- Cái này kỳ thật tuyệt không khó, Mặc Mặc sẽ không yếu đuối như ngươi nói, từ bỏ trong thời gian ngắn như vậy, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn nói với ta tốc độ thời gian trong bụng đứa trẻ này là khác với bên ngoài à?
- Ngươi chính là đang lừa ta.
Nếu tốc độ thời gian khác đi, người dẫn dắt này khẳng định đã sớm nói rồi, nàng nói nhiều như vậy, chính là muốn bức hắn dùng chủy thủ mổ bụng đứa trẻ.
- Ngươi nói ta lừa ngươi, vậy khi ta lừa ngươi, Mặc Mặc nhà ngươi đâu? Nàng đi đâu rồi?
Nàng lại nói.
Chu Phàm hơi trầm mặc, đúng vậy, Mặc Mặc đi đâu rồi? Nếu người dẫn dắt này dùng huyễn thuật vây nàng ở trong góc thuyền, hắn muốn tìm ra Mặc Mặc cũng rất khó.
Từ lời nói của người dẫn dắt cho thấy, tựa hồ là một tồn tại rất thích trêu đùa người lên thuyền.
- Ta thấy vì sao chúng ta không thể nói chuyện tử tế nhỉ?
Chu Phàm dùng ngữ khí dịu đi nhìn đứa trẻ nói.
Đứa trẻ nhếch miệng cười cười.
- Ta không phải đang một mực nói chuyện với sao?
Nàng cười hỏi lại,
- Ngươi thích nói gì chúng ta đều có thể nói, nhưng ngươi mau lên, nếu không chờ ngươi rời khỏi Khôi Hà Không Gian, có thể ngươi sẽ không thấy Mặc Mặc nữa.
- Ngươi muốn cái gì?
Chu Phàm hỏi.
- Cái ta muốn, ngươi sẽ cho ta sao?
Nàng nói:
- Ta thích xem ngươi lựa chọn thế nào.
- Ta đã nói với ngươi rồi, ta sẽ không mổ bụng đứa trẻ giống như ngươi muốn.
Chu Phàm nói:
- Đây là lựa chọn của ta.
- Nhưng ta đã thấy rất nhiều người tràn ngập tự tin giống như ngươi, bọn họ sẽ thay đổi lựa chọn của mình.
Nàng cười nói.
- Vậy sau khi thay đổi lựa chọn, kết cục của bọn họ thế nào?
Chu Phàm hỏi.
- Cái này thì khó nói lắm, bọn họ có người có được kết quả tốt, có người thì đau không muốn sống.
- Ngươi cũng từ từ mà nhìn, xem ta có thể thay đổi lựa chọn của mình không.
Chu Phàm hơi nhướng mày nói, hắn vẫn kiên định phán đoán của mình, Mặc Mặc không sao.
- Có đôi khi, sự ngạo mạn và tự tin của ngươi sẽ hủy diệt ngươi.
Nàng thản nhiên nói:
- Có điều cách ngươi rời khỏi Khôi Hà Không Gian, vẫn còn một đoạn thời gian không ngắn, chúng ta không thể cứ ở đây như vậy, hay là chúng ta chơi một trò chơi nhé, ngươi thấy sao?
- Chơi trò chơi à?
Chu Phàm mỉm cười nói:
- Ta thích nhất chơi trò chơi, có điều chơi trò chơi nếu không có tiền cược, vậy không thú vị, hay là chúng ta thêm một chút tiền cược, ngươi thấy sao?
Chơi trò chơi có xác suất rất lớn được thuyền hỗ trợ, hắn thật sự không hề sợ người dẫn dắt này, tốt nhất thừa cơ xác nhận hợp đồng giống như với người dẫn dắt trước kia.
- Ngươi muốn thêm tiền cược gì?
Nàng hỏi.
- Nếu ngươi thua, ngươi phải gánh vác nghĩa vụ của người dẫn dắt...
Chu Phàm nói lại một chút về hợp đồng từng thương định với những người dẫn dắt trước như Chu Tiểu Miêu.
- Ngươi muốn như vậy à?
Nàng khẽ cười nói:
- Cái này thì tính gì là tiền cược, hiện tại ta có thể thề với thuyền, chỉ cần ngươi hỏi một số vấn đề về tri thức, ta thu phí cũng giống như những người dẫn dắt lúc trước.... Tóm lại tất cả vẫn như cũ.