Chương 2228 - Một đao
Nam tử trung niên không sợ hãi, ngược lại mặt lộ vẻ châm chọc nói:
- Nếu lần trước là Đoan Mộc Tiểu Hồng giết người của chúng ta, vậy hiện tại hắn không thể ở đây, trước khi đi, ta biết hắn đã sớm không ở Thiên Nam Đạo, mà là đi làm chuyện khác rồi.
- Cho nên nếu lần trước đúng là Đoan Mộc Tiểu Hồng giết người của chúng ta, hiện tại sợ rằng không thể có ai có thể cứu được ngươi nữa.
- Ngươi sai rồi.
Chu Phàm nói:
- Ta nói là một vị Đoan Mộc tiên sinh khác.
Chu Phàm vừa nói xong, cả người hắn đã giống như một cái bóng, thuấn di ngược về phía sau.
Đối phương chỉ một người, đây còn là dưới tình huống suy đoán bên mình có thể giết chết một cao thủ Phù Chủng Cảnh, vậy chỉ có một loại khả năng, đối phương rất mạnh!
Dưới tình huống không rõ năng lực cảnh giới tu vi của đối thủ, hay là đừng vội xuất thủ, vạn nhất đối thủ cường đại đến vượt qua năng lực hắn có thể đối phó, vậy người chịu thiệt sẽ chỉ là hắn mà thôi.
Cứ quan sát trước đã.
Nam tử trung niên dùng ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm Chu Phàm rời đi, thân ảnh của hắn nhấp nhoáng, chỉ có thể nhìn thấy một tia tàn ảnh màu xanh.
Nhãn thức của Chu Phàm quan sát thấy tốc độ của nam tử trung niên hoàn toàn không thua hắn, nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, bởi vì đối phương có thể đuổi theo cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
- Xem ra cao thủ đó thật sự không có đây rồi.
Thanh âm của nam tử trung niên từ phía sau truyền đến.
Ý thức của Chu Phàm đột nhiên trở nên kinh hãi, phía trước có nguy hiểm đang bao phủ về phía hắn.
Thân thể hắn không thuấn di về phía trước nữa, mà là đột nhiên thuấn đi sang bên trái.
Hai đạo phong nhận màu xanh giống như liêm đao xẹt qua vị trí vừa rồi của hắn, trên mặt đất bị cào ra hai vết nứt to lớn.
Chu Phàm chỉ nhìn một cái, liền biết vừa rồi nếu như bị hai đạo phong nhận màu xanh xuất hiện một cách quỷ dị đó đánh trúng, có lẽ sẽ bị nam tử trung niên đuổi kịp.
Hơn nữa nam tử trung niên này xuất thủ không chút lưu tình, không để ý tới sống chết của hắn, chẳng lẽ hắn không muốn biết tung tích của cha mẹ mình sao?
Tâm tư của Chu Phàm chuyển động, vẫn duy trì tốc độ cực hạn của thuấn di.
Nam tử trung niên đối với Chu Phàm có thể tránh được công kích của hắn, cũng khẽ ồ một tiếng, hắn không biết Chu Phàm đã tu luyện thức thứ sáu ý thức, có thể cảm tri được nguy hiểm.
Tiểu tử này quả nhiên có chút tà môn, chẳng trách bọn họ nói đừng quan tâm tới tung tích của cha mẹ hắn, cứ giết hắn đã rồi tính... Trên mặt nam tử trung niên lộ ra nụ cười lạnh, hắn bám sát sau lưng Chu Phàm, ánh mắt càng lúc càng rét lạnh.
Phong nhận màu xanh không ngừng xuất hiện tập kích Chu Phàm đang thuấn di, thường thường là khi Chu Phàm vừa thuấn di hạ xuống một chỗ, phong nhận màu xanh sẽ cùng xuất hiện.
Nếu không phải ý thức của hắn cảm tri được trước, đã sớm bị phong nhận màu xanh đánh trúng rồi.
Chu Phàm có thể cảm giác được rõ ràng phong nhận màu xanh đó không phải thuật pháp bình thường, mà là lực lượng phù chủng lực ngưng luyện ra, cho nên hắn mới không dám dùng nhục thân của mình để đón đỡ, chỉ một lòng né tránh.
Hiện tại hắn đã có thể xác nhận, nam tử trung niên này ít nhất cũng là tu vi Phù Chủng Cảnh, nhưng liệu đã tiến vào Đan Kiếp Cảnh hay chưa thì không rõ.
Ở Đạo cảnh, cảnh giới càng cao, lại càng khó vượt cấp mà chiến, huống chi là vượt qua một cảnh giới lớn.
Chu Phàm không lòng tin có thể đối phó một tu sĩ đã tiến vào Đan Kiếp Cảnh.
- Ngươi còn muốn chạy trốn tới khi nào? Dừng lại cho ta.
Nam tử trung niên quát lạnh một tiếng, hắn triệt để chán loại đuổi chạy này rồi, hai tay hắn đang nhanh chóng kết ra từng ấn pháp huyền ảo.
Vù vù!
Trong phạm vi mười trượng từng đạo cuồng phong thổi quét, vây Chu Phàm đang thuấn di ở trong đó, bước chân hắn không ngừng, thuấn di đến bên rìa, nhìn lốc xoáy màu xanh, chém ra một đao.
Đao mang Màu xám chém lên lốc xoáy.
Đao mang xuyên qua gió, nhưng lốc xoáy không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
- Hió của ta vô hình vô chất, ngươi chém cũng có tác dụng gì?
Nam tử trung niên cười nhạo, hắn đã đến sau lưng Chu Phàm, một tay bao phủ tới.
Có thanh phong cuồng lưu (luồng gió xanh cực mạnh) đột nhiên sinh thành, bao phủ về phía Chu Phàm.
Chu Phàm không thể thử nữa, hắn xoay người thuấn di, chân khí bạo phát phòng ngự thanh phong cuồng lưu đang xuyên ra.
- Thúc thủ chịu trói đi, ta tạm thời có thể cho ngươi được sống sót.
Nam tử trung niên thấy đã vây khốn được Chu Phàm, trầm giọng nói.
Nếu có thể bắt được Chu Phàm, ép hỏi ra tung tích của cha mẹ hắn, thực sự có thể một lưới bắt hết người của Chu gia, tất nhiên là không còn gì tốt hơn.
Cho dù cha mẹ hắn từ tình báo cho thấy chỉ là người thường, nhưng người của Chu gia chỉ có chết hết, bọn họ mới yên tâm.
Nhiều năm như vậy trôi qua, chắc cũng chỉ còn lại mấy người này, tất cả đều sẽ kết thúc.