Chương 2233 - Hoàng Tốt Tử
Các thuộc hạ nhao nhao miệng nói Đạo Chủ đại nhân nhân nghĩa, dẫu sao đây chính là đạo thành, cho dù Tống Tinh Thần hạ lệnh bắt người nhà của sáu người lại rồi giết hết, cũng không ai nói được gì.
Tống Tinh Thần hơi híp mắt nói:
- Việc này xem như bỏ qua, nhưng các ngươi cũng biết ta không thích nhất là có người động tay động chân sau lưng ta, cho nên ta hi vọng đừng để bị ta phát hiện nữa, nếu không...
- Kết cục của bọn họ thì các ngươi cũng nhìn thấy rồi.
Các thuộc hạ đều vẻ mặt nghiêm lại, Tống đại nhân bình thường rất hòa khí, nhưng bọn họ thiếu chút nữa thì quên, có thể làm người đứng đầu một đạo, có ai là thực sự nhân từ nương tay?
Xem ra sau này phải cẩn thận, đừng để đừng bị người dùng tài vật hối lộ làm một số chuyện chạm đến điểm mấu chốt của Tống đại nhân.
Tống Tinh Thần vẫy vẫy tay, bảo các thuộc hạ lui ra ngoài, hắn ngồi trên chủ tọa, sắc mặt lại trở nên nghiêm túc.
Chuyện cái gì nhìn thì giải quyết rất đơn giản, nhưng nếu không phải hắn luôn lưu ý tất cả trong phủ, có thể đã xảy ra chuyện.
Một khi xảy ra chuyện, cho dù tính tình của đại tiên sinh có tốt tới mấy, cũng không thể dễ dàng bỏ qua việc này, hắn nhất định sẽ trở mặt với thư viện, đắc tội với thư viện, còn cả Long công công, đây là chuyện trước mắt hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Về phần việc này là ai làm, trong lòng hắn cũng có chút suy đoán, chỉ là không muốn nói ra cho các thuộc hạ mà thôi.
Nghĩ đến đây, trên mặt hắn lộ ra một tia lo lắng, đại kiếp liệu có thật sự tới hay không thì hắn không rõ, hắn lo lắng tới thế cục Đại Ngụy hơn.
Là một trong Thất Đại Đạo Chủ, hắn có thể lờ mờ ngửi được ám lưu mãnh liệt dưới thế cục bình tĩnh của Đại Ngụy, một khi bộc phát ra, cho dù là đại nhân vật như hắn có thể cũng sẽ bị khuấy nát.
Sau khi tiến vào truyền tống trận, một trận càng choáng vàng truyền đến, sau đó thì cuối cùng cũng vững chân, bọn Chu Phàm theo thói quen cấp tốc nhìn quét xung quanh, mới phát hiện bọn họ được truyền tống vào trong một rừng cây.
Trong rừng cây có một số quái quyệt cấp bậc không cao, phát hiện ra sự tồn tại của bọn Chu Phàm, liền lao tới.
Sau khi thu thập những quái quyệt này, mọi người ra khỏi rừng cây, thương lượng một chút, tách ra xung quanh, một lát sau, tụ lại cùng một chỗ, thông qua địa hình chung quanh, xác nhận bọn họ không quá lệch khỏi phương vị truyền tống.
Sau khi xác nhận điểm này, lấy ra bản đồ nhìn một chút, mới đi theo lộ tuyến Chu Phàm thiết lập.
Cho dù mượn truyền tống trận của Thương Đông Đạo Thành, bọn họ cách biên giới chân chính của Hàn Bắc Đạo vẫn còn một đoạn cự ly không ngắn.
Ít nhất cũng phải đi năm ngày mới có thể tiến vào Hàn Bắc Đạo.
Không thể không nói, quốc thổ của Đại Ngụy thật sự quá rộng lớn, Chu Phàm vì phải chiếu cố Sầu Hầu chậm nhất trong mọi người, không thi triển thân pháp quá nhanh, nhưng tốc độ đi trên hoang dã của bọn họ cũng không tính là chậm.
Bọn họ thường thường chạy một đoạn sẽ nghỉ một đoạn, dừng lại nghỉ ngơi khôi phục chân khí.
Kỳ thật nếu một mình Chu Phàm không ngừng thuấn di, đương nhiên sẽ nhanh hơn rất nhiều, có điều cho dù mang theo bọn Đỗ Nê, thời gian cũng đủ.
Hơn nữa hắn là người thuê mọi người… Đúng vậy, người thuê, quan hệ trước mắt của hắn và bọn Đỗ Nê chính là quan hệ người thuê và người được thuê.
Mà không phải quan hệ chúa công và thuộc hạ trung thành, nếu thực sự có nguy hiểm sinh tử, chắc người có thể ở lại không có mấy.
Chu Phàm cũng không hi vọng xa vời, đám thiên tài Đỗ Nê này sẽ liều chết cống hiến cho hắn, có thể nể mặt thù lao phong phú không phản bội hắn là tốt rồi.
Loại thuộc hạ lòng son dạ sắt trong thoại bản tiểu thuyết, có thể tùy thời trả giá tính mạng cho nhân vật chính đúng là quá ít.
Hắn chỉ ở trên người Sầu Hầu nhìn thấy loại khả năng này, nhưng thiên phú thực lực của Sầu Hầu vẫn có chênh lệch so với bọn Đỗ Nê.
Chu Phàm và tám người bọn Đỗ Nê cùng tới Hắc Thủy Đô Hộ Phủ, trong lòng cũng mang ý định tìm hiểu trước một chút.
Cho dù trước kia từng có tiếp xúc, nhưng nói vô cùng quen thuộc thì khẳng định là không phải.
Nếu ngay cả thuộc hạ của mình cũng không tìm hiểu triệt để, vậy Đại Đô Hộ hắn còn chưa thượng nhiệm đã nên từ nhiệm rồi, dẫu sao ngay cả nên an bài vị trí cho bọn họ thế nào cũng không làm được, nói gì tới quản lý một lãnh địa phức tạp như vậy?
Theo nửa ngày quan sát của hắn, cuối cùng cũng có một chút hiểu mà về bảy thuộc hạ mình mời chào, nhưng trong lòng hắn lại bắt đầu sinh ra hoài nghi đối mặt quyết định của mình.
Bỏ ra cái giá lớn như vậy tìm bọn họ tới thật sự có đáng không?
Hậu Thập Tam Kiếm vẫn chưa nhìn thấy bóng, vạn nhất sau khi bọn họ đến Hắc Thủy Đô Hộ Phủ, Hậu Thập Tam Kiếm một năm một năm rưỡi sau mới đến... Chu Phàm không dám nghĩ tiếp.