Chương 2269 - Ngươi dám không cho (2)
Thái giám chết bầm này, có cần ác sao như vậy không... Tâm tư Lôi Thiên Dương chuyển động, hắn mở miệng nói:
- Xin lỗi, là ta lỡ lời, chỗ tiền này ta khẳng định lấy ra.
Trong lòng Lôi Thiên Dương cảm thấy rất khó chịu, bởi vì vừa rồi hắn nếu không thốt ra những lời không bỏ tiền, mà là trực tiếp đáp ứng, vậy sẽ không bởi vì hiện tại sửa miệng mà cảm thấy mất mặt.
Chỉ là hiện tại nói gì cũng muộn rồi, hắn biết mình bị bức phải đổi giọng, sợ rằng ở trong mắt nhiều người như vậy, uy tín đã giảm đến rất thấp.
- Biết sai mà sửa là rất tốt.
Sắc mặt Chu Phàm hơi dịu đi, hắn lại cười nói
- Chúng ta sẽ tha thứ cho ngươi.
Ai cần ngươi tha thứ... Lôi Thiên Dương chỉ mong đập cho Chu Phàm một trận, thế này thật sự quá uất nghẹn.
- Chúng ta sắp phát bổng lộc, không biết lúc nào thì Lôi đô đốc giao ra ba ngàn vạn huyền tệ?
Chu Phàm lại hỏi.
- Đây không phải là một con số nhỏ, ta sẽ nghĩ cách trù liệu.
Trong lòng Lôi Thiên Dương đang có chủ ý có thể kéo dài thì kéo dài.
- Dù sao cũng phải có kỳ hạn chứ?
Chu Phàm hỏi.
Chu Phàm không muốn Lôi Thiên Dương một mực kéo dài mãi.
- Ta cảm thấy, Lôi đô đốc căn bản không định giao rồi.
Áo công công lại cười âm hiểm nói.
Tất cả mọi người đều nhìn Lôi Thiên Dương với vẻ hoài nghi, lời Áo công công nói cũng có lý.
- Hiện tại trên người ta không có.
Lôi Thiên Dương tiếp tục thoái thác:
- Dù sao cũng phải cho ta một chút thời gian chứ.
- Lôi đô đốc, tiền này là ngươi đã sớm đáp ứng, ngươi không thể một chút chuẩn bị cũng không có chứ?
Sắc mặt Chu Phàm lại lạnh xuống,
- Hay là ngươi đang đùa giỡn tất cả người của Hắc Thủy Đô Hộ Phủ chúng ta, giống như Áo công công nói, ngươi căn bản sẽ không định giao?
- Thời gian ba ngày, chỉ cần cho ta thời gian ba ngày, ta khẳng định sẽ giao.
Sắc mặt Lôi Thiên Dương khó coi nói.
- Được, vậy ba ngày, chúng ta chờ tin tức tốt của Lôi đô đốc.
Chu Phàm không bức bách nữa, nếu không lúc này sẽ lộ ra hắn không muốn đòi tiền mà chỉ muốn làm khó Lôi Thiên Dương.
Sau khi Lôi Thiên Dương đi rồi, Chu Phàm mới tiếp tục quay lại chính đề, tiếp theo hắn bổ nhiệm Đỗ Nê, Ôn Hiểu, Trương Lý Tiểu Hồ, Trứu Thâm Thâm, Dạ Lai Thiên Hương làm Phó đô hộ mới, đây là quyền lực làm Đại Đô Hộ của hắn, không cần phải trải qua sự đồng ý của bất kỳ ai.
Chỉ cần bao hướng lên trên một tiếng là được.
Hùng Phi Tú chỉ là một tiểu hài tử, thực lực của Sầu Hầu quá kém, hai người này tạm thời không bổ nhiệm, về phần Hậu Thập Tam Kiếm... Hắn vẫn đang trên đường, hiện tại cũng không biết tới đâu rồi, chờ hắn đến rồi nói sau!
Trong phòng cũng không có ai nhảy ra phản đối, bởi vì phản đối cũng vô dụng.
Chu Phàm chí đắc ý mãn, Phó đô hộ đều là người của hắn, hắn mới xem như thực sự bước đầu nhập chủ Đại Đô Hộ Phủ, cách triệt để nắm giữ, vẫn còn một đoạn cự ly.
Có điều lần thắng lợi này có thành phần vận khí nhất định, hắn có thể lờ mờ cảm thấy phản kích sau đó mà đến sẽ càng hung mãnh hơn.
Lôi Thiên Dương ra khỏi phòng nghị sự, sắc mặt một mực âm trầm, lần này hắn rất mất mặt, thậm chí kinh doanh nhiều ngày khổ tâm tích lũy cũng không còn, quả thực là thất bại thảm hại.
Hắn đi xuyên qua hành lang, không đếm xỉa tới những võ giả đi ngang qua cung kính hành lễ với hắn, nếu là trước kia, hắn khẳng định sẽ vẻ mặt hòa ái dừng chân, nói mấy câu với bọn họ, thu nạp lòng người.
Nhưng hắn biết rõ, một khi nghị trong phủ kết thúc, chuyện phát sinh ở phòng nghị sự truyền ra, thái độ cung kính của những người này đối với hắn sẽ một đi không trở lại.
Trong lòng hắn tích đầy lửa giận.
Tất cả những điều này đều bởi vì năm tên ngu xuẩn lòng tham không đáy đó, nếu không phải bọn họ tham ô năm trăm vạn, lại không nói với hắn, sao lại tới nước này?
Nếu không phải thực lực của bọn họ không tồi, giữ bọn họ lại vẫn còn tác dụng, thực sự muốn làm thịt bọn họ cho rồi.
Hắn không ở lại Đại Đô Hộ Phủ, cho dù ở Đại Đô Hộ Phủ có nhà của hắn, hắn vốn có kế hoạch ở lại trong phủ, trao đổi với võ giả, làm ra tư thái chăm sóc tình hình bên dưới, hiện tại những cái này đều không cần thiết.
Hắn rời khỏi Đại Đô Hộ Phủ, ngồi lên xe ngựa, một lát sau, mới đến nhà mình thuê, trước khi hắn tiến vào nhà, cảnh giác nhìn nhìn hai bên, xác nhận không có ai theo dõi, hắn mới mở cửa đi vào trong nhà.
Sau khi đóng cửa, hắn bước nhanh qua viện lạc, lại mở cửa phòng trong.
Hoàn cảnh trong phòng âm u, nhưng hắn vừa muốn đi qua ngưỡng cửa, lại rụt chân về, lạnh lùng nhìn căn phòng có chút tăm tối, thấp giọng nói:
- Ai?
- Lôi huynh.
Trong bóng tối có thanh âm nam tử khàn khàn truyền đến.
Sắc mặt Lôi Thiên Dương hơi trầm xuống, hắn đi vào trong phòng, đóng cửa lại, sau đó một tay kết pháp ấn, trong phòng chỉ một thoáng đã biến thành sáng ngời.