Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1600 - Chương 2286 - Chuẩn Bị Cho Phù Chủng (2)

Chương 2286 - Chuẩn bị cho phù chủng (2)
Chương 2286 - Chuẩn bị cho phù chủng (2)

Cần dung nạp phù chủng trong nhục thân, khiến phù chủng và chân nguyên dung hợp với nhau, cho tu sĩ sử dụng, mới xem như tiến vào Phù Chủng Cảnh.

Mấu chốt của Phù Chủng Cảnh là phù chủng.

Mà phù chủng đến từ trong thiên địa, đây là một loại lực lượng rất đặc thù, sở dĩ được gọi là phù chủng, đó là bởi vì nó giống như phù lục bản thân luyện chế thành vậy, dung nạp lực lượng trong thiên địa, có thể phát ra uy lực cường đại.

Nhưng khác với phù lục là, chỉ cần chân nguyên đủ, lực lượng của phù chủng chính là vô cùng vô tận, trừ khi tu sĩ chết, phù chủng mới tiêu tán.

Phù chủng thông qua sự thôi động của chân nguyên, nhưng lại hoàn toàn khác với chân nguyên.

Phù chủng là căn bản khiến tu sĩ Phù Chủng Cảnh trở nên cường đại, nói chung, trừ khi là loại Kim Thân Cảnh đặc thù như Chu Phàm, rất ít có tu sĩ Kim Thân Cảnh là đối thủ của tu sĩ Phù Chủng Cảnh.

Nếu tu sĩ Kim Thân Cảnh đối mặt với tu sĩ Phù Chủng Cảnh muốn giết hắn, vậy chỉ có thể xoay người chạy trốn, xem có thể dựa vào nhục thân cường hoành Kim Thân Cảnh tu luyện ra mà thuận lợi đào tẩu hay không.

Trong thiên địa, phù chủng ngàn vạn, uy lực tác dụng cũng khác nhau, phù chủng rất hiếm có, chỉ là đối với tu sĩ Kim Thân Cảnh bình thường, nhưng đối với Chu Phàm mà nói, lựa chọn hắn có thể làm không ít.

Nghi Loan Ti và thư viện đều có thể cung cấp phù chủng cho hắn, thậm chí Đoan Mộc Tiểu Hồng sau khi biết Chu Phàm đang làm chuẩn bị cho thăng cấp phù chủng, rất cao hứng viết thư đến, nói thư viện đang có phù chủng tên là Hạo Nhiên Hỏa.

Phù chủng này là dựa vào thiên địa chính khí mà sinh, một khi dùng ra hỏa diễm cuồn cuộn, ít có phù chủng có thể địch lại, nói nếu Chu Phàm cần, có thể tặng có thể miễn phí cho Chu Phàm, coi như là phần thưởng trước cho Chu Phàm tiến vào Phù Chủng Cảnh.

Hạo Nhiên Hỏa mạnh hơn phù chủng có thể sử dụng một lượng lớn công huân để đổi ở Nghi Loan Ti, phù chủng Nghi Loan Ti Tổng Phủ đang có không cố định, phù chủng hiện tại đang có so với Hạo Nhiên Hỏa mà nói, chỉ có hai chữ bình thường để hình dung.

Đối với Hạo Nhiên Hỏa, Chu Phàm quả thật có chút động lòng, nhưng hắn không vội đáp ứng, mà là trả lời hắn cần suy nghĩ một chút, hỏi xem sư môn Điếu Thần Tông mà mình bịa ra rồi mới có thể quyết định.

Sau khi làm tốt chuẩn bị sơ kỳ, Chu Phàm đêm khuya nằm xuống ngủ.

Sau khi xuất hiện ở trên thuyền, hắn nhìn thấy Anh Cửu đang chơi với Mộng Mộng.

Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh đi tới, Mộng Mộng Mộng Mộng lên, trong lòng hắn không nói gì, nhưng vẫn không muốn Mộng Mộng tới gần Anh Cửu, trong lòng hắn có chút kiêng kị Anh Cửu.

May mà hiện tại Mộng Mộng chỉ là một đứa trẻ, Anh Cửu chỉ cần không muốn chết, chắc không thể làm tổn hại tới nàng, nhưng hắn không muốn ả điên Anh Cửu này tiếp cận hài tử của mình.

- Ngươi là sợ ta dạy xấu nàng à?

Thanh âm khó nghe giống như quạ đen rít của Anh Cửu vang lên,

- Đừng nói nàng chỉ là hài tử, vẫn chưa hiểu chuyện, cho dù nàng hiểu chuyện, ta lười chẳng muốn dạy gì nàng, dẫu sao nàng cũng không sống được bao lâu nữa.

- Không cần phải ngươi lo.

Chu Phàm sầm mặt nói:

- Hài tử của ta, ta sẽ nghĩ cách giúp nàng sống sót.

Đúng vậy, hiện tại chỉ còn lại không đến một năm, điều này khiến tâm tình hắn có chút trầm trọng, bên Lý Cửu Nguyệt vẫn chưa tìm được biện pháp tốt, đến lúc đó nếu thật sự không được...

- Ngươi có thể có biện pháp gì?

Mặt Anh Cửu lộ ra nụ cười tà khí, nói:

- Chỉ cần ngươi nghe ta, ăn trái cây đó vào, vậy ta sẽ thay ngươi cứu Mộng Mộng.

Chu Phàm nhìn trái cây không biết tên đó, khóe mắt giật giật, trái cây đó biến thành ba màu đỏ đen trắng hỗn tạp, hoàn toàn không nhìn ra đây là trái cây.

- Kỳ thật, nó hoàn toàn không khủng bố như ngươi nghĩ.

Anh Cửu chậm rãi nói:

- Ăn vào cũng không chết người được.

- Ngươi dám đảm bảo, nó chỉ có ích chứ không có hại ư?

Chu Phàm cười lạnh hỏi.

- Ta đương nhiên có thể bảo đảm cho ngươi.

Trên mặt Anh Cửu mang theo nụ cười như có như không,

- Nhưng ta không muốn làm như vậy, bởi vì nếu ta bảo đảm, vậy chuyện sẽ biến thành không thú vị, ta thích nhất là nhìn thấy biểu cảm sợ hãi bất an của ngươi khi ăn trái cây này vào.

- Ngươi không dám bảo đảm, chứng tỏ trái cây này khẳng định không đơn giản như ngươi nói, hơn nữa đây không phải thứ tốt lành gì, nếu không vì sao ngươi không ăn?

Chu Phàm xụ mặt hỏi lại.

- Bởi vì mang người là khác nhau.

Anh Cửu nhìn về phía trái cây đặt trong khay ngọc trên bàn, ánh mắt nàng sâu thẳm mà quỷ dị,

- Có lẽ ta ăn vào sẽ chết, nhưng ngươi ăn vào lại không chết, vả lại không phải thuyền rất chiếu cố ngươi à? Nó không nỡ để ngươi chết.

Chu Phàm hơi trầm mặc, hắn không dám đặt cược mạng của mình vào thái độ ba phải thế nào cũng được của thuyền, thuyền từng giúp hắn không ít, nhưng có đôi lúc khi hắn gặp phải nguy hiểm, cũng không thấy thuyền tới giúp hắn.
Bình Luận (0)
Comment