Chương 2315 - Nhân Đầu Quả Thụ xuất hiện
Nhân hồn và nhục thân của hắn đều trở nên run run, nỗ lực khai triển thi đấu kéo co với phù chủng trong cơ thể.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hỏa diễm đen xì dần dần thu liễm vào trong cơ thể, chỗ mi tâm của hắn có thêm một Hỏa Diễm Phù Văn đen xì, Hỏa Diễm Phù Văn tạo cho người ta một loại cảm giác hư ảo không chân thật.
Cùng lúc đó khí tức cường đại từ thân thể hắn phát ra không ngừng tăng lên.
Phù Chủng Cảnh!
Tuyết trong sân bị khí tức cường đại thân thể Chu Phàm phát ra thổi cho bay lên, giống như trong sân nổi lên một trận giống như bão tuyết nhỏ.
Có điều cỗ khí tức cường đại này rất nhanh liền thu liễm tiêu tán, tuyết lại rơi xuống đất.
Hỏa Diễm Phù Văn đen xì ở chỗ mi tâm của Chu Phàm cũng chậm rãi mờ đi, hắn mở mắt ra, sâu trong đồng tử dường như có ngàn vạn ảo tượng đang sinh sinh diệt diệt, cho đến mấy hơi thở sau mới khôi phục bình thường.
Hắn đứng trên mặt tuyết, mặt nở nụ cười, số lượng chân nguyên và uy lực bước vào Phù Chủng Cảnh sơ kỳ đều tăng trưởng một đoạn, đương nhiên biến hóa chân nguyên chỉ là thứ yếu, thủ đoạn cường đại hơn của Phù Chủng Cảnh là nó có phù chủng.
Mà phù chủng hắn có chính là Vương Chi Ngụy Tưởng được Anh Cửu gọi là mạnh nhất.
Hắn vẫn cần thời gian để chậm rãi lĩnh ngộ thể hội Vương Chi Ngụy Tưởng, mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Hắn tiến vào Phù Chủng Cảnh lại có phù chủng cường đại như vậy, cho dù là gặp Kim Đan Cảnh, cũng không có gì phải sợ.
Hắn hơi nhướng mày, Kim Đan Cảnh ở Đại Ngụy là không thấy nhiều, tu sĩ như vậy, không phải có thể tùy tiện phái ra, có điều tử địch Chu gia khẳng định có tu sĩ như vậy, cũng không biết lúc nào thì xuất hiện.
Hắn lại cúi đầu nhìn ngực mình, tuổi thọ của hắn lại biến thành một trăm lẻ tám năm, tiến vào Phù Chủng Cảnh sơ kỳ, chỉ gia tăng ba năm tuổi thọ cho hắn.
Phù Chủng Cảnh tổng cộng sẽ chỉ gia tăng mười năm tuổi thọ, so với Kim Thân Cảnh có thể gia tăng năm mươi năm tuổi thọ thì có chênh lệch rất lớn, trên một số điển tịch giải thích đối với điều này là, Kim Thân Cảnh chính là một lần nhảy vọt của sinh mệnh, mà Phù Chủng Cảnh chỉ là dung nạp phù chủng, chân nguyên đạt được tăng trưởng, nhưng đối với tuổi thọ lại không có nhiều thay đổi.
Đương nhiên loại giải thích này chưa chắc đã hợp lý, nhưng Phù Chủng Cảnh chỉ có thể gia tăng mười năm tuổi thọ là sự thực không thể thay đổi.
Chu Phàm không nghĩ nhiều, hiện tại hắn không cần suy nghĩ tới vấn đề tuổi thọ, tuổi thọ của hắn đủ để hắn sống rất nhiều năm.
Hắn thu thập một chút rồi xoay người tiến vào trong phòng, thả bọn Tiểu Quyển ra, sau đó bảo đầu bếp trong phủ đưa một mâm cơm phong phú tới cho hắn, hắn và bọn Tiểu Quyển ăn mừng một phen vì đã tiến vào Phù Chủng Cảnh.
Nháy mắt lại trôi qua mấy ngày.
Thời gian mấy ngày này, Chu Phàm đều đang lĩnh hội công dụng của Vương Chi Ngụy Tưởng, hắn vốn đang muốn thỉnh giáo tu sĩ đầu tiên có Vương Chi Ngụy Tưởng là Anh Cửu, chỉ là Anh Cửu căn bản không muốn để ý tới hắn, mà là đã biến mất khỏi thuyền, hắn chỉ có thể chậm rãi cân nhắc.
Càng cân nhắc, da lông đã gần nắm giữ da lông lại càng cảm thấy kinh ngạc trước sự đặc thù của Vương Chi Ngụy Tưởng, một khi hắn sử dụng phù chủng của mình, chỉ sợ cho dù là Đan Kiếp Cảnh cũng khó có thể chịu được bao nhiêu chiêu dưới tay hắn.
Mà phần lớn cách dùng vẫn phải chậm rãi lĩnh hội trong thực chiến, nhưng hắn vẫn không muốn để quá nhiều người biết hắn đã tiến vào Phù Chủng Cảnh, cho nên đối tượng thí nghiệm của hắn, trước mắt chỉ giới hạn ở Tiểu Tiểu Quyển, ngay cả bọn Đỗ Nê cũng không biết hắn đã tiến vào Phù Chủng Cảnh.
Trừ tu luyện ra, hắn còn quan tâm tới chuyện khác, như đàm phán của Trương Lý Tiểu Hồ và bộ tộc man yêu vẫn đang được tiến hành, hai bên đều đã phủ định không ít phương thức tỷ thí, vẫn chưa hình thành ý kiến thống nhất.
Còn nữa chính là đã qua nhiều ngày như vậy, Hậu Thập Tam Kiếm vẫn chưa tới Hắc Thủy Thành.
Nếu không có bọn Đỗ Nê nhắc nhở, Chu Phàm cơ hồ đã sắp quên việc này, trước mắt bọn họ không liên hệ được với Hậu Thập Tam Kiếm, chỉ biết Hậu Thập Tam Kiếm thông qua trận pháp truyền tống của Thương Đông Đạo Thành, nhưng Hậu Thập Tam Kiếm đã đến vị trí nào thì không ai rõ.
Chắc không phải là trên đường gặp phải nguy hiểm, chết rồi chứ... Chu Phàm có chút lo lắng nữa, khả năng này có thể có, nhưng có thể hơn là Hậu Thập Tam Kiếm quá lười, đi hai bước lại lui ba bước, có quỷ mới biết hắn liệu còn lề mề đến bao giờ.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hắn sờ sờ cái bụng mình, hắn lại cảm thấy đói bụng, đây là một biến hóa khiến hắn cảm thấy thấp thỏm bất an, sức ăn của hắn so với trước kia thì lớn hơn tới gấp ba.