Có điều Chu Phàm vẫn mở miệng nói:
- Ta là nói ta từ nhỏ đến lớn, khẳng định khó tránh khỏi sẽ từng bị thương, có một số thương thế có phải là khỏi rất nhanh không? Ừm, nhanh mà ta nói, là nhanh hơn người bình thường, ví dụ như ngủ một giấc dậy là không còn thương tích gì nữa ý.
Chu Nhất Mộc và Quế Phượng nghe thấy Chu Phàm hỏi như vậy, cảm xúc của bọn họ cũng dịu đi.
Chu Phàm nhìn chằm chằm vào mặt họ, bọn họ dường như vẫn còn có việc gì đó giấu mình, có điều bọn họ không muốn nói, lại không liên quan tới việc này, vậy không cần phải hỏi, sau này cứ từ từ nghĩ cách hỏi, mấu chốt là biết rõ đời trước có phải từ nhỏ đã có loại năng lực tự động lành lại này không.
Chỉ cần không chạm đến cấm kỵ sâu trong lòng, Chu Nhất Mộc và Quế Phượng đều an tâm nghiêm túc nghĩ vấn đề Chu Phàm hỏi.
Chu Nhất Mộc lắc đầu nói:
- Cái này thì ta không quá lưu ý, mẹ ngươi chiếu cố ngươi nhiều hơn một chút, Quế Phượng, ngươi biết không?
Quế Phượng nhíu mày nói:
- A Phàm, ta nghe ngươi nói như vậy, lúc nhỏ ngươi nghịch ngợm bị thương, ta nhớ rõ vết thương là khỏi nhanh hơn người thường, nhưng lại không khoa trương như ngươi nói, đạt tới loại trình độ ngủ một giấc là có thể khỏi hẳn.
- Ấn tượng sâu nhất của ta là nhớ có một lần ngươi bị gãy xương tay, cũng phải hơn một tháng mới có thể khỏi.
Chu Phàm hơi sửng sốt, không nhanh như vậy? Có điều thương gân động xương một trăm, hơn một tháng có thể khỏi, so với người thường đã là rất nhanh rồi, nhưng lại quả thật không nhanh như hắn nghĩ.
Có điều Chu Phàm rất nhanh lại nghĩ tới, đây rất có thể là do khi đó tuổi hắn còn nhỏ, năng lực chưa hoàn toàn thức tỉnh.
Câu trả lời của mẹ đã biểu lộ mình quả thật có năng lực cấp tốc khỏi bệnh như vậy, phỏng đoán lúc trước là sai, năng lực của hắn không phải là Trương Hạc trao cho.
Hắn biết ý đồ của Trương Hạc, mục đích chân chính của Trương Hạc là năng lực cấp tốc lành bệnh đó của mình.
Như vậy, rất nhiều chuyện đều rõ ràng sáng tỏ rồi.
Cái gọi là chữa bệnh của Trương Hạc cho hắn, sợ rằng Trương Hạc làm cũng không nhiều, thân thể hắn gần chết cũng có thể khôi phục lại, cái dựa vào hoàn toàn là bản thân hắn.
Chu Phàm cấp tốc suy tư, hiện tại ưu thế lớn nhất của hắn là có lẽ Trương Hạc vẫn chưa biết mình đã biết nhiều chuyện của hắn như vậy.
Nhưng vẫn còn một vấn đề, thân thể hắn vẫn tồn tại tai hoạ ngầm, khi Trương Hạc chữa bệnh cho hắn, rất có thể đã để lại thứ gì đó trong cơ thể hắn, nếu không thật sự không nói thông được chuyện người áo đen có thể ở trong rừng cây tìm được hắn.
Nếu tai hoạ ngầm trong thân thể này một ngày không giải quyết, hắn ở trong trận quyết đấu với Trương Hạc này vĩnh viễn ở vào thế hạ phong.
Làm thế nào để giải quyết tai hoạ ngầm trong thân thể?
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút, rất nhanh liền quyết định.
Chu Phàm mở miệng nói:
- Cha mẹ, hiện tại ta hơi mệt, muốn chớp mắt một lát, thuận tiện suy nghĩ lại việc này.
Chu Nhất Mộc và Quế Phượng đều ngẩn người, bọn họ không ngờ Chu Phàm suy nghĩ lâu như vậy, vừa mở miệng lại bảo buồn ngủ.
Hai người Chu Nhất Mộc đương nhiên sẽ không phản đối.
Chu Phàm lại cười nói:
- Mẹ, qua nửa canh giờ, ngươi gọi ta dậy, ta còn có việc phải làm, đương nhiên, nếu trong nhà xảy ra chuyện gì, ngươi lập tức đánh thức ta.
Đợi Quế Phượng đáp ứng, Chu Phàm đứng lên trở lại phòng, nằm trên giường, nhắm hai mắt lại.
Quế Phượng ở trong phòng thấp giọng nói:
- Vì sao A Phàm muốn đi ngủ? Thân thể hắn không có vấn đề gì chứ?
Chu Nhất Mộc lắc đầu nói:
- Thân thể hắn không có vấn đề, hắn chắc chính là muốn nghỉ một chút, chúng ta cứ im lặng đừng làm phiền hắn là được rồi, hắn dậy có thể còn ra ngoài một chuyến, ngươi làm cho hắn chút đồ ăn, để tránh bị đói.
Quế Phượng ừ một tiếng, đi vào phòng bếp bắt đầu nhóm lửa làm thức ăn.
...
Khôi Hà Không Gian trừ sương mù đậm nhạt không đồng nhất ra, nhìn thì như vạn đời không thay đổi.
Chu Phàm sau khi vào đầu tiên là nhìn quét một vòng, sau đó hắn nhìn thấy Vụ.
Vụ vẫn giống như thường ngày, đang ngồi trước bàn vuông, có điều lần này trên bàn chỉ đặt một bát cơm trắng.
Cơm trắng như tuyết, hạt gạo trong suốt, không giống gạo ngô vàng ở thế giới này, ngược lại tiếp cận với gạo của kiếp trước.
Vụ cầm đũa, hắn gặp một hạt lên, chậm rãi để vào trong miệng.
Chu Phàm cười cười đi tới nói:
- Vì sao tối nay không ăn thịt, chỉ ăn một bát cơm trắng.
Vụ mắt cũng không nâng, thản nhiên nói:
- Ở cái địa phương quỷ quái này, Hồn Ngư gì đó có thể ăn đến buồn nôn, bát cơm này đối với ngươi mà nói thì không tính là gì, nhưng đối với ta mà nói thì chắc chắn là món ăn quý và lạ nhất thế gian.
- Đây còn là linh mễ ta tiêu tốn thọ mệnh từ trên sông câu lên nấu thành, linh mễ đối với ta mà nói không thể mang tới tác dụng gì, nhưng ta chính là rất hưởng thụ mùi vị này.