Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1687 - Chương 2373 - Đuổi Theo Không Buông

Chương 2373 - Đuổi theo không buông
Chương 2373 - Đuổi theo không buông

Đừng nhìn hắn hiện tại được chân khí bao phủ, nhưng thân thể vẫn có liên hệ chặt chẽ với thiên địa, hấp thụ nguyên khí trong thiên địa để bổ sung chân khí của mình.

Muốn chặt đứt liên hệ, không khó, mấu chốt là phải làm tới trình độ nào.

Gió tuyết không thể là môi giới, bởi vì khí cụ hắn lấy ra cho Tiểu Tiểu Quyển là ngăn cách sự xâm nhập của gió tuyết, vậy đó có thể là gì?

Chu Phàm cũng không rõ, hắn bảo Tiểu Quyển Quyển phân ra một Tiểu Tiểu Quyển cho hắn, hắn lấy ra một cái hộp, ném Tiểu Tiểu Quyển vào trong, sau đó dán một đạo phù lục lên hộp, lại rót chân khí vào, triệt để khiến hộp được bịt kín.

Hắn ném hộp ra ngoài, sau đó đợi một lúc, khi chân khí của hộp sắp tiêu tán, hắn mới vươn tay ra hút hộp về, mở ra, phát hiện lần này Tiểu Tiểu Quyển không cuộn lại nữa, chính là có chút không thở nổi.

- Xem ra chỉ cần bịt kín đến loại trình độ này là được.

Chu Phàm hơi nhíu mày, hắn vận chuyển chân nguyên thử.

Phong bế bản thân đối với hắn mà nói cũng không khó, nhưng tồn tại một vấn đề không nhỏ, đó chính là hắn không thể hấp thu nguyên khí ngoại giới để khôi phục chân nguyên của bản thân.

Như vậy sau một lúc, chân nguyên của hắn sẽ không ngừng xói mòn, không thể thông qua ngoại giới bổ sung, có điều đây cũng không phải vấn đề lớn, hắn từ túi trữ vật chi trong lấy ra mấy bình đan dược, những đan dược này có thể giúp hắn bổ sung chân nguyên.

Chuẩn bị sẵn sàng, hắn bảo Tiểu Quyển trốn vè, khống chế chân nguyên triệt để phong bế bản thân, sau đó rụt rè đi tới, sau khi phát hiện ý thức không còn phát ra dự triệu nguy hiểm, hắn mới lớn mật sải bước tiến tới.

Hắn không xuất hiện đảo ngược tự trong ra ngoài, hắn tiếp tục tiến về phía trước.

Gió tuyết càng lúc càng lớn, Chu Phàm đẩy nhanh tốc độ, bởi vì chân nguyên trôi đi không cho phép hắn tiếp tục lề mề như vậy, hắn phải mau chóng tới Thất Mộc Thành để xem thử tình huống nơi đó, sau đó mau chóng rời khỏi nơi bị nguyền rủa này.

Không mất bao nhiêu thời gian, hắn nhìn thấy Thất Mộc Thành đã đổ nát thành phế tích.

Trong gió tuyết Mờ mịt, Chu Phàm đứng lại, nhìn phế thành phía trước mặt lộ vẻ cảnh giác.

Anh Cửu nói nàng chỉ biết Vân Yên Chủ sẽ dừng lại để tiêu thực, nhưng khi dừng lại tiêu thực là trạng thái gì, nàng lại không rõ, lúc ấy khi nàng tìm được Vân Yên Chủ liền trực tiếp xuất thủ giết chết, cũng không có kiên nhẫn để quan sát.

Cho nên Chu Phàm không thể không cẩn thận một chút.

Hắn nhìn chung quanh một chút, tiến vào trạng thái ẩn thân, mới chậm lại sải chân tiến về phía trước.

Đối mặt với quái quyệt cường đại bực này, ẩn thân chưa chắc đã hữu dụng, nhưng Chu Phàm vẫn lựa chọn ẩn thân, trong lòng kỳ thật là mang một chút tâm lý cầu may.

Chu Phàm đi khoảng một ngàn trượng, phế tích của Thất Mộc Thành ở trước mắt hắn trở nên càng lúc càng rõ ràng, nhà cửa sập hơn nửa, băng sương đã đóng băng nhà cửa đã sập hoặc chưa sập, giống như băng khắc.

Cuồng phong bạo tuyết ở đây biến thành càng lúc càng càn rỡ, cương phong có thể xé rách thân thể người xuất hiện với tần suất cao khiếp người.

Chu Phàm mở ra lục thức, tránh những cương phong đến trước người hắn, cho đến khi hắn thực sự bước vào Thất Mộc Thành, tất cả đều biến thành yên tĩnh.

Nơi này chỉ có hàn ý, gió tuyết không thể tiến vào đây, nếu không tiến vào Thất Mộc Thành, cũng không thể phát hiện loại tình huống đặc thù này tồn tại.

Hắn vốn đang cho rằng Thất Mộc Thành cũng gió tuyết đầy trời, vì thế trong lòng càng cảnh giác hơn, Thất Mộc Thành hiện tại ở trong mắt hắn biến thành càng bất thường hơn.

Dù là đã không còn gió tuyết, hắn cũng không dám mở trạng thái phong bế chân khí.

Hắn đi đến trung tâm thành, đường chính của Thất Mộc Thành bị nhà sập bịt lại, hắn rụt rè đi qua nhà sập.

Không bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng vù vù trầm trọng, hắn khẽ nhướng mày, đi qua một căn nhà sập, dựa vào độ cao của căn nhà này, hắn nhìn thấy ngọn nguồn của tiếng vù vù.

Cái chân duy nhất của Vân Yên Chủ hơi cong lại, nó nửa ngồi, đầu hươu khói mây đó phát ra tiếng vù vù nặng nề.

Một hít vào một thở ra này có vô số khói mây xoắn ốc bay lên trời, sau đó khuếch tán ra xung quanh.

Chu Phàm cúi người tựa vào nóc nhà gãy, hắn không biết hắn làm như vậy liệu có thể tránh được bị phát hiện không, nhưng hắn đã nhìn thấy Vân Yên Chủ, xác nhận Vân Yên Chủ ở đây, định rời khỏi nơi này.

Vân Yên Chủ vẫn ở trạng thái tiêu thực, sẽ không tùy tiện xuất thủ.

Chu Phàm bắt đầu rụt rè lui về phía sau, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện tiếng vù vù đó ngừng lại, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn.

Vân Yên Chủ đang đứng trên nóc nhà chỗ hắn lúc trước nhìn chằm chằm hắn, cho dù nó chỉ có hốc mắt đen xì, nhưng nó chính là đang nhìn hắn.

Chu Phàm bị nhìn cho lông tóc toàn thân dựng đứng, hắn không chút do dự thuấn di bỏ chạy ra ngoài.

Vân Yên Chủ đứng tại chỗ, nhưng thân thể nó có vân tuyến (đường mây) màu vỏ quýt bắn ra.
Bình Luận (0)
Comment